Khó khăn lắm Chu Gia Dã mới được ngủ một giấc dài như vậy, khi tỉnh lại thì trong phòng ngủ đã chỉ còn một mình anh. Đầu vẫn hơi choáng, anh đỡ trán một lúc lâu rồi mới cầm điện thoại lên nhìn thời gian, bây giờ đã là mười giờ sáng.
Sau khi rửa mặt xong anh tỉnh táo hơn nhiều, gần đây trời rất nhiều mây, bầu trời bên ngoài âm u, ánh sáng chiếu vào phòng khách cũng trở nên lờ mờ.
Đèn không bật khiến Chu Gia Dã có cảm giác cô độc, giống như bị vứt bỏ.
Cảm giác cô độc này đã đi theo anh trong một thời gian dài, có đôi lúc là khi say rượu, cũng có lúc là khi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu không có người nào ở bên cạnh, nhìn qua không phân biệt được là hoàng hôn hay là sáng sớm, cảm giác cô độc này sẽ mang anh về những năm rất lâu về trước, khi anh một mình ở trong phòng ôm lấy quả bóng rổ rồi nhìn mặt trời lặn dần về phía Tây, từ hoàng hôn cho đến đêm tối.
Bị trục xuất, bị lãng quên, cảm giác cô độc nặng nề đến mức khiến người khác thở thôi cũng thấy đau đớn.
Cho đến khi…
“Hoa Hoa, xuống đây.” Trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện.
Giọng nói mang theo ý cười, còn cả tiếng mèo con hưởng ứng theo.
“Nhảy cao như vậy làm gì, mau xuống đây đi.”
Chu Gia Dã đi đến cửa phòng bếp, ở hướng đối diện với cửa sổ phòng bếp, ánh nắng như lấp đầy mắt anh. Lâm Ý đứng quay lưng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3647132/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.