Chương trước
Chương sau
Ngày đó anh chỉ gặp Lâm Ý trong một thời gian rất ngắn, gần như chỉ là thoáng qua. Xe đón anh nhanh chóng đến nơi, anh không thể dừng lại. Lần cuối cùng nhìn cô, ánh mắt anh rơi trên kẹp tóc của cô, đó là một con hồ điệp.

Thật ra từ nhìn lúc cô đi về phía mình anh đã thấy con hồ điệp kia rồi.

Tâm trạng lúc này không biết miêu tả như thế nào, cơn gió lạnh đến buốt người bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh trăng cũng dịu dàng hơn trước.

Khi thấy rõ anh đang đứng ở đâu, cô vừa thở dốc vừa kiên định chạy về phía anh, trong gió có thể ngửi được hương hoa thoảng qua, giống như cơn gió xuân năm mười bảy tuổi.

Anh vẫn ngồi trên ghế dài dưới ánh đèn mờ ảo.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía người mấy năm qua khiến mình ngày đêm nhớ mãi không quên, giây phút nhìn thấy kẹp tóc con hồ điệp trên tóc cô, trái tim anh như mềm đi, sự bất an cả đêm nay cũng dừng lại, sự đau đớn dày vò, sự tự trách không thể chối từ dường như đều tan vào trong ánh trăng, tất cả mọi thứ dường như đã bình tĩnh trở lại.

Rơi vào nơi mềm mại nhất trong trái tim.

Anh nhìn kẹp tóc hồ điệp trên tóc cô, ngón tay cuộn lại rồi lại duỗi ra. Có phải cô thấy ảnh đại diện của anh là hồ điệp nên mới đeo kẹp tóc hình hồ điệp không? Cô đeo kẹp tóc hình hồ điệp là cố ý hay trùng hợp cũng đều không quan trọng, quan trọng là đêm nay, cơn gió xuân lướt qua trái tim anh năm mười bảy tuổi đã quay về rồi.

Anh chỉ gọi tên cô và cô sẽ nhìn về phía anh, sẽ ở bên cạnh anh.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, gió xuân thổi qua họ trong màn đêm.

Anh nhìn mái tóc mềm mại và cổ tay nhỏ gầy của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy xinh xắn, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, cô đứng bên cạnh anh, con hồ điệp kia như đang đậu trên tóc cô.

Cô đứng trước mặt anh, vượt qua những vết thương dày đặc và sự đau khổ của những năm tháng qua để đứng trước mặt anh.

Anh đột nhiên nhớ đến lời của nhà thiết kế khi đưa sợi dây chuyền hiệu ứng hồ điệp cho anh.

Anh từng nhìn trúng một sợi dây chuyền tên là “Hiệu ứng hồ điệp” trong một buổi đấu giá trang sức. Trong những món đồ trang sức quý giá đêm đó, sợi dây chuyền hiệu ứng hồ điệp được đặt mãi bên rìa ngoài, yên tĩnh nằm đó, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Rất ít người chú ý đến nó, ánh mắt của phần lớn người có mặt đêm đó đều nhìn những thứ xa xỉ khác, giá của chiếc dây chuyền đó cũng không quá cao.

Lúc đó anh cũng chỉ là người mới ra mắt, không có quá nhiều người trong buổi tiệc chú ý đến anh, anh cũng xem như một người đến xem triển lãm, trong giây phút không ai để ý, khi đi ngang qua chiếc vòng hồ điệp nhẹ nhàng này, nhìn nó yên tĩnh nằm đó tỏa ra ánh sáng êm dịu, bước chân anh bỗng nhiên chậm lại rồi dừng hẳn.

Ánh đèn chiếu xuống tạo nên một lớp ánh sáng mềm mại, anh và dây chuyền hồ điệp cách nhau một tấm kính, nhưng giây phút này anh như nhìn về quá khứ rất nhiều năm trước, anh và hồ điệp trong tủ nhìn nhau thật lâu.

Năm đó trên tóc Lâm Ý cũng có một con hồ điệp bay qua, cô cũng như vậy, dịu dàng mà yên tĩnh ngồi ở góc khuất của thế giới, gần bên cạnh anh.

Xung quanh rất ồn ào mà cô lại rất yên tĩnh, khi cười cũng rất dịu dàng.

Lúc đó anh vẫn chưa gặp lại Lâm Ý, anh còn cho rằng Lâm Ý cũng sẽ không tạm biệt, cho nên cô cũng giống như một con hồ điệp khiến anh quyến luyến khó quên.

Còn anh cũng chỉ khi đối diện với hồ điệp không đọc được cảm xúc thì anh mới dám để lộ nỗi nhớ và sự mềm mại của mình.

Mãi cho đến khi người thành lập nhãn hiệu dây chuyền hồ điệp này, cũng là nhà thiết kế đi đến bên cạnh anh. Lúc đó anh chưa biết đối phương là ai thì người đó đã lên tiếng nói trước: “Hình như cậu nhìn nó rất lâu rồi.”

Lúc này Chu Gia Dã mới thoát ra khỏi trạng thái ngắm nhìn hiệu ứng hồ điệp đến mức ngây người, anh thấy bên cạnh mình có một đôi vợ chồng trung niên.

Đối phương chủ động giới thiệu dây chuyền hồ điệp này: “Tên của nó là hiệu ứng hồ điệp, là bản mẫu của chủ đề hệ liệt mối tình đầu, đồng thời cũng là phiên bản giới hạn duy nhất, ý nghĩa của việc chỉ có một chiếc chính chính là giới hạn của tôi là cô ấy, cũng chính là duy nhất.”

“Cậu rất thích nó sao?” Người đàn ông kia hỏi anh.

Chu Gia Dã không đoán được thân phận của đối phương nhưng anh vẫn lễ phép thành thật trả lời: “Rất thích.”

Người đàn ông nở nụ cười, bắt đầu giới thiệu người bên cạnh: “Đây là vợ tôi, tôi và vợ tôi quen nhau từ khi học trung học, khi đó tôi là một học sinh nổi danh nghịch ngợm gây chuyện trong trường, mà cô ấy lại là một học sinh ngoan. Từ ngày gặp cô ấy, tôi cảm thấy mình như đã tìm được bến đỗ, chúng tôi đã yêu nhau mấy chục năm, cũng sẽ tiếp tục yêu nhau thêm mấy chục năm sau nữa.”

“Tôi sáng lập ra thương hiệu này vì vợ của mình, vì tình yêu duy nhất cả đời của mình.”

“Lúc đầu dùng hồ điệp là vì vợ tôi rất thích bài thơ “Hồ điệp không thể bay qua biển”, nhưng tôi cho rằng hồ điệp nào cũng đều có nơi để thuộc về, biển không nhất định phải là điểm cuối cùng, có lẽ sẽ là một hòn đảo nào đó. Mà ý tưởng của thiết kế hiệu ứng hồ điệp này là…”

Ông ấy hạ ánh mắt nhìn về phía hiệu ứng hồ điệp trước mặt anh, sau đó nói: “Chỉ nhìn em một giây nhưng anh lại rung động cả một đời.”

Lúc đó anh ra mắt chưa được bao lâu, tham gia những hoạt động này cũng chỉ là nhân vật râu ria, nhãn hiệu này cũng là nhãn hiệu nhỏ cho nên cả buổi tiệc anh đều ở đây nghe chuyện liên quan đến hồ điệp, không đi đến những chỗ khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi nghe xong người đàn ông kể toàn bộ ý tưởng thiết kế thương hiệu và dự tính sáng lập ban đầu, anh yên lặng nhìn hiệu ứng hồ điệp phía sau cánh tủ.

Ánh đèn trắng sáng chiếu vào mắt, hồ điệp trước mắt anh dịu dàng tỏa sáng, vừa nhẹ nhàng vừa an tĩnh.

Anh đột nhiên có suy nghĩ, chiếc dây chuyền hiệu ứng hồ điệp này anh nhất định phải có được.

Nhưng người sáng lập chỉ cười nói đây không phải đồ để bán.

Chu Gia Dã cũng không ép buộc, không thể nói gì khác ngoài lời chào tạm biệt.

Nhưng sau khi rời khỏi bữa tiệc, lúc xe của công ty đến đón anh, nhà thiết kế của dây chuyền hiệu ứng hồ điệp lại xuất hiện, cửa sổ hạ xuống, ông ấy đưa hiệu ứng hồ điệp đã được đóng gói kĩ ra. Lúc này đã rất muộn, trước cửa nơi tổ chức bữa tiệc khá lạnh.

Anh hơi giật mình, nhận sợi dây chuyền hiệu ứng hồ điệp rồi hỏi: “Không phải lúc nãy ông nói nó không phải để bán sao?”

“Nó không phải để bán vì hồ điệp sẽ có nơi để về, hi vọng hồ điệp thời niên thiếu đã thả đi lại lần nữa quay về bên cậu.”

Ánh đèn đường rực rỡ chập chờn, ông ấy đứng ngoài xe vẫy tay với anh.

Vợ ông ấy đi đến từ phía sau kéo tay chồng, hai người cùng nhau rời đi, khoảng cách hơi xa nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh dịu dàng quan tâm của hai người khi nói chuyện với nhau.

Rung động thời niên thiếu chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng lại kéo dài cả một đời.

Hồ điệp thả năm mười bảy tuổi vẫn còn có thể quay lại bên cạnh anh sao?

Rạng sáng ngày hôm sau anh đi suốt đêm đến phim trường Tô Thành để quay phim.

Nhưng từ đêm hôm đó anh và Lâm Ý dường như lại quay về như những ngày trước, quay về mùa hè trước khi Lâm Ý biến mất, mỗi ngày anh đều sẽ gửi tin nhắn cho cô sau khi về nhà từ lớp tự học buổi tối, chia sẻ với cô những chuyện xảy ra trong trường, chờ cô dưỡng bệnh thật tốt thì sẽ có thể gặp cô vào ngày khai giảng.

Lúc đó là khoảng thời gian mà khoảng cách giữa anh và Lâm Ý gần nhau nhất.

Mặc dù mùa hè năm đó Lâm Ý không lên lớp mà luôn ở nhà dưỡng bệnh, cả mùa hè họ cũng không gặp nhau đến một lần, nói chuyện cũng không nghe thấy giọng nhau, không nhìn được vẻ mặt của nhau, nhưng mỗi ngày cô đều trò chuyện với anh. Họ nói rất nhiều chuyện, mỗi câu anh nói đều được cô đáp lại, không cần sợ hãi ánh mắt của người khác, cũng không cần lo lắng bị quấy rầy. Anh có thể thông qua những câu chữ trên màn hình mà tưởng tượng ra ngữ điệu của cô, tưởng tượng ra vẻ mặt của cô, tưởng tượng rằng mùa hè kết thúc họ có thể gặp nhau.

Họ dường như lại quay về ngày trước.

Về thời gian không cách xa nhau.

Khi đó anh vào đoàn làm phim bận rộn nhiều việc, có đôi khi quay hết cả một ngày, thỉnh thoảng thời gian trả lời cô sẽ không theo quy luật, nhưng cho dù anh nhắn cái gì Lâm Ý đều sẽ trả lời giống như ngày trước.

Trong giây phút cầm điện thoại lên sau khi hoàn thành cảnh quay, vừa nghĩ đến việc mở điện thoại lên là có thể thấy tin nhắn của cô, tâm trạng anh cũng bắt đầu tung tăng nhảy nhót.

Chuyện đùa anh cũng sẽ gửi cho cô.

Chuyện chia sẻ với bạn cũng sẽ gửi cho cô.

Đoàn làm phim mượn mèo cũng sẽ gửi cho cô.

Bạn trong đoàn làm phim thấy hình như anh thích mèo thì hỏi anh thích giống mèo gì, đến lúc đó chọn một con mèo xinh đẹp ngoan ngoãn nuôi cũng được, chú mèo hoang đoàn làm phim mượn được vừa ngoan ngoãn vừa sợ hãi nằm trong lòng anh.

Đôi mắt chú mèo trong trẻo, nó vô cùng ỷ lại, lúc người khác đi đến nó sẽ trốn trong lồng ngực anh.

Anh đột nhiên cười, trả lời đối phương: “Giống và bề ngoài không quan trọng, tôi thích kiểu dịu dàng ngoan ngoãn, trong mắt đều là tôi.”

Thế nhưng có một ngày anh không tìm được chú mèo đó nữa, chú mèo mà trong mắt chỉ có bóng dáng của anh, mỗi ngày anh đều dành thời gian để cho nó ăn nữa.

Về sau cuối cùng anh cũng tìm được nó, lúc đó anh mới biết thật ra nó không đi xa mà vẫn luôn ở chỗ cũ, chỉ là trốn tránh không chịu đi ra.

Cả người nó đều là vết thương, những con mèo khác đến tranh thức ăn của nó, nó vừa nhỏ yếu vừa không có sức lực để phản kháng.

Ngày tìm thấy chú mèo đó anh mới hiểu được từng hành động của mình đều là hi vọng nó sẽ sống thật tốt, trưởng thành thật tốt mà không suy nghĩ đến hoàn cảnh, không biết làm như vậy sẽ khiến nó tổn thương.

Thế là anh không tiếp tục đi tìm nó nữa mà tìm một người gần đó đồng ý nhận nuôi, anh có thể thanh toán chi phí nuôi mèo.

Ngày anh kể chuyện này cho Lâm Ý nghe là vào một ngày gió xuân rực rỡ thổi bên hồ.

Ngày anh gặp lại cô là một ngày mưa, anh kể lí do vì sao những năm nay anh lại không liên lạc lại cho cô nghe, anh nói anh đi quay phim làm mất điện thoại, nói anh bị hack tài khoản không lấy lại được, nói anh thay số mới, dường như mỗi một nguyên nhân đều có thể giải thích vì sao mấy năm nay không liên lạc với cô, nhưng cô không hỏi anh cũng biết nguyên nhân thật sự không phải là những chuyện này.

Anh biết rõ cô ở nơi nào nhưng anh chỉ gửi cho cô một con hạc mà không tự mình đến tìm cô.

Nguyên nhân thật sự chưa từng là những điều này.

Cô nghe xong chỉ gật đầu không hỏi gì thêm, cô cũng biết nguyên nhân thật sự anh không liên lạc với mình không phải là những lí do đó.

Gió bên hồ ngày hôm đó đã mang theo nhiệt độ của mùa xuân, vì đã vào xuân nên nhiệt độ tăng cao, ánh nắng chiếu vào mặt hồ khiến mặt nước lấp lánh, tình cảm trong lòng cũng khó bình tĩnh được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô gái khiến anh rung động nhiều năm đang ngồi bên cạnh anh, tóc cô bị gió thổi loạn, lần này anh có thể mượn gió xuân để tặng hiệu ứng hồ điệp cho cô. Lúc dùng sợi dây chuyền buộc tóc cho cô, trái tim anh vừa căng thẳng vừa run rẩy, còn cô chỉ yên tĩnh quay lưng về phía anh, mặc cho anh đùa nghịch với tóc của mình.

Gió xuân nhẹ nhàng vui vẻ ấm áp, giây phút yên tĩnh này như đã quay về rất nhiều năm về trước, cũng trong một ngày nắng đầy gió xuân, cô ôm quả bóng rổ anh thích nhất chạy về phía anh, ánh mắt cô nhìn anh vừa lấp lánh vừa dịu dàng, tay cô đặt lên miệng anh, trong hơi thở còn có hương hoa thoang thoảng.

Anh buộc xong tóc cho Lâm Ý thì thả tay xuống, thấy cuối cùng con hồ điệp kia cũng lưu lại trên người cô, giống như tình yêu sâu đậm đè nén mấy năm nay của anh cuối cùng cũng có thể nói cho cô biết.

Hồ điệp thả năm mười bảy tuổi sẽ còn quay lại bên cạnh anh.

Giây phút này cô chân thật, yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, ngày xuân dịu dàng, gió cũng dịu dàng như những năm tháng của tuổi mười bảy, chỉ có Lâm Ý và anh.

Thật ra ngày đó cô vốn không nên ở Tô Thành.

Trong khoảng thời gian quay phim ở phim trường Tô Thành, có đôi lúc kết thúc cảnh quay đã là đêm khuya, biết rõ lúc đó cô cũng đã ngủ nhưng khi cảm nhận cơn gió nhẹ trong ánh trăng đêm, lúc thư giãn sau một ngày làm việc bận rộn anh sẽ nhớ đến cô.

Không biết lần sau sẽ gặp mặt vào lúc nào, chắc có lẽ phải đợi sau khi anh quay phim xong mới có thể quay về Đế Đô.

Nhưng anh không ngờ mình có thể gặp Lâm Ý trước khi kết thúc vai diễn.

Lâm Ý vốn nên ở Đế Đô lại xuất hiện tại Tô Thành.

Cô gửi định vị, là nơi gần với vị trí của anh.

Nhìn tọa độ cô gửi, anh nghe được nhịp tim của mình dừng lại một giây.

Lúc đó đã kết thúc công việc, lúc đầu anh muốn đi ăn cơm với người trong đoàn làm phim, Trình Giác hỏi anh đi được chưa nhưng anh chỉ cảm thấy cổ họng mình căng cứng, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài, nói mình có việc gấp.

Sau đó một giây cũng không dừng đi đến vị trí cô gửi.

Trên con đường dài, bóng tối và ánh đèn giao với nhau như Vong Xuyên không có điểm kết.

Mãi đến khi anh chạy đến vị trí cô gửi, nhìn thấy Lâm Ý đang ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi trên bậc thang dưới ánh đèn thưa thớt ở phía đối diện con phố dài, đoạn đường vội vàng này của anh mới có thể kết thúc.

Thay vào đó là cảm giác nhịp tim rung động và nỗi nhớ ồ ạt xuất hiện.

Anh đi qua đường bước về phía cô, hình như cô đã phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đôi mắt yên tĩnh nhìn anh, bên trong chứa đầy bóng dáng anh, trong đôi mắt mềm mại lấp lánh đó đều là anh. Giây phút đó trái tim của anh chỉ còn lại sự dịu dàng.

Giây tiếp theo anh rất muốn ôm chặt cô vào lòng.

Anh muốn cười nhưng giọng nói ra lại vừa thấp vừa nghiêm túc, trong đó là sự rung động không thể nào kìm nén: “Lâm Ý, bây giờ là cậu chưa tỉnh ngủ hay tôi chưa tỉnh ngủ vậy?”

Cô hạ ánh mắt, miệng hơi mím lại, giọng nói nhỏ như đang nhận lỗi: “Xin lỗi.”

Ánh đèn leo lắt phác họa bóng lưng và cần cổ mảnh mai của thiếu nữ, mái tóc mềm mại của cô đã được buộc thành đuôi ngựa cũng buồn bã rủ xuống, có chút ủ rũ khi làm sai chuyện gì đó, cũng có sự đáng thương, sợ hãi nếu bị vứt bỏ.

Chỉ sợ cô sẽ mãi mãi không biết tâm trạng lúc này của anh.

Vĩnh viễn sẽ không biết tâm trạng của anh khi thấy cô xuất hiện tại Tô Thành.

Đôi mắt cô khi nhìn về phía anh, người dùng ánh mắt dịu dàng lấp lánh nhìn anh, người cố chấp nhất định muốn gặp anh, trong buổi tối anh rất muốn gặp cô, đã vượt ngàn dặm xa xôi bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, so với sự sắp xếp của định mệnh thì cô càng giống sự tình cờ được ban tặng hơn.

Trái tim anh đã trở nên mềm mại đến mức không nói thành lời, anh nhìn người trước mặt, cho dù anh có buông tay bao nhiêu lần nhưng chỉ cần cô muốn gặp anh thì anh sẽ không thể nào kiên trì được, lần này hình như anh không thể chống cự được nữa rồi.

Mềm mại đến mức giờ phút này anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng.

Không quan tâm đến gió và trăng, chỉ cần nhìn vào khoảnh khắc hiện tại.

“Lâm Ý.”

Anh gọi tên cô.

Nhưng dường như cô vẫn sợ hãi, chỉ ừ một tiếng, đầu vẫn cúi không dám nhìn anh, vô cùng đáng thương cúi đầu chờ bị mắng.

Nếu như cô ngẩng đầu, cô nhất định sẽ thấy ánh mắt anh chỉ có tình cảm dịu dàng dành cho cô, mạnh mẽ, nóng bỏng, chân thành, lo sợ, quyến luyến, tất cả tình cảm đều dành hết cho cô, cũng chỉ có thể thấy mình cô.

Chỉ có anh nghe được tiếng nhịp tim đập đinh tai nhức óc của bản thân, cùng tất cả sự mềm mại trong trái tim, lần này anh nhận thua rồi, hoàn toàn đầu hàng.

Anh thật sự không còn cách nào khác, cũng vĩnh viễn không có cách nào để bản thân mình buông tay.

Anh vươn tay ra xoa mái tóc của cô gái đang cúi đầu ủ rũ khiến nó rối lên như một chú mèo nhỏ bị bắt nạt, vẻ mặt cô từ ủ rũ trở thành kinh ngạc ngỡ ngàng.

Anh lại lần nữa lên tiếng, lần này là cam tâm tình nguyện chấp nhận số phận: “Tôi thật sự, chỉ thua mình cậu mà thôi.”

Vĩnh viễn không thể nào đẩy cô ra được.

Vĩnh viễn cũng không thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.