Về Nam Đài một chuyến cũng không dễ dàng, sau khi rời khỏi sân bay tỉnh còn phải lên cao tốc, sau đó lại đi xe đường dài.
Phải mất nhiều chặng đường để đến được thành phố nhỏ phía nam này, tốn ít nhất hai ngày tính cả thời gian di chuyển và chờ xe.
Một chốc của Chu Gia Dã là không ít ngày, tôi hỏi khi nào anh đi thì anh chỉ nói: “Ý Ý, nào có ai thúc giục anh đi như em chứ, bây giờ anh không tiến tổ quay phim, người tổ chức các hoạt động khác phải về nhà ăn tết, anh cũng phải về nhà ăn tết giống họ.”
Nhìn anh không giống về nhà ăn tết lắm, anh đi tay không, không mang hành lý, trên dưới cả người chỉ có chiếc điện thoại, cũng không có đồ sạc pin.
Đêm đó anh chạy về Nam Đài, quần áo anh thay giặt đều được lấy từ căn phòng cũ của anh. Anh cười xán lạn đẹp đẽ, thực hiện thái độ đúng mực của diễn viên đến cùng, ôm tôi nói chuyện vui vẻ suốt đêm.
Nhưng tôi có thể thấy rõ quầng mắt anh xanh đen.
Tôi cũng không muốn đâm thủng sự thậy, chỉ nói tôi buồn ngủ, bảo anh để mai rồi nói. Anh ngoan ngoãn im miệng, còn tỏ ra hơi ấm ức.
Nhưng sau khi anh ngủ, sự bất an và rệu rã của anh thể hiện không sót chút nào, anh ngủ không hề yên ổn, tôi động một chút thì anh sẽ ôm tôi chặt hơn, vỗ sau lưng tôi theo bản năng, đây là động tác anh thường làm lúc tâm trạng của tôi không tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3618394/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.