Chương trước
Chương sau
Sợi dây liên kết giữa tôi và Chu Gia Dã lại quay về trạng thái như trước lễ Giáng Sinh năm đó khi tôi đến sân bay đón anh, chỉ còn là những cuộc điện thoại và video.

Hiện tại anh đang bận nên tần suất liên lạc của chúng tôi cũng giảm đi nhiều.

Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì anh sẽ gửi cho tôi rất nhiều lời anh muốn nói, còn có hình ảnh và video mà anh tự quay nữa. Chu Gia Dã muốn dùng cách liên lạc này để vờ như anh luôn bên cạnh tôi.

Tôi không có nhiều chuyện để kể, trừ thời gian ngủ và viết bản thảo ra, những lúc khác tôi đều ngẩn người và tắm nắng. Chu Gia Dã cũng không hỏi nhiều, anh biết rất nhiều chuyện mà không cần phải hỏi tôi. Chẳng hạn như mấy hôm trước tôi cân thử thì thấy cân nặng có tăng, dù tôi không kể thì anh cũng có cách để biết, anh bảo tôi có da có thịt thêm một chút để lần sau anh tới đón tôi về nhà thì tôi sẽ mập đến nỗi anh bế không nổi.

Nhưng vậy thì cũng mập quá rồi, dù sao cũng không phải nuôi lợn thật.

Khoảng thời gian đó tôi rất ít lên mạng, khi tâm trạng của tôi vẫn chưa ổn định hoàn toàn thì sẽ tránh truy cập internet, ngoài việc nộp bản thảo sau khi đã viết sau thì chẳng mấy khi tôi lướt mạng.

Chu Gia Dã nói cho tôi biết lịch trình của anh, nếu tôi muốn gặp anh thì anh sẽ chụp ảnh và quay video cho tôi xem, tôi còn có thể thấy bạn bè và quản lý của anh trong đó nữa.

Tôi nhìn tàn thuốc trên bàn trong ảnh chụp của anh, bình tĩnh khoanh tròn để đánh dấu nó rồi gửi lại, kèm theo một biểu tượng cảm xúc nhấc con dao, không cần nói cũng biết đang ám chỉ ý gì.

Chu Gia Dã nhìn thấy tin nhắn của tôi, liền gửi ngay hai chữ: [Oan uổng.]

[Anh oan chỗ nào?]

[Đó là của người bên cạnh anh.]

[Thật sao? Anh nghe lời em thế cơ?]

[Ý Ý, phải làm thế nào em mới tin anh?]

[Tạm thời tin anh đó.]

Thật ra mấy lời nhảm nhí ở trên đều là mấy câu vô nghĩa, đa số cuộc trò chuyện giữa tôi và Chu Gia Dã đều sẽ có nội dung như thế. Anh biết tôi sẽ ăn uống đàng hoàng, tôi cũng biết anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng chúng tôi vẫn luôn muốn nhắc nhở đối phương điều gì đó để chứng minh đôi bên đều rất quan tâm đến nhau.

Đàm Dao và Giang Nhu rất ngạc nhiên khi biết gần đây tôi đã về Nam Đài, họ còn bảo tôi: “Em cứ yên tâm để Tiểu Dã ở đây một mình nhé, không sợ cậu ấy bị yêu tinh nào đó dắt đi mất đâu.”

Thật ra không phải tôi không sợ, thậm chí đó cũng là một trong những lý do khiến tôi ít lên mạng, chỉ là tôi không muốn đọc những bình luận linh tinh đó thôi. Khi Chu Gia Dã ngồi cùng các nghệ sĩ khác tại sự kiện, bên cạnh có cả những nữ nghệ sĩ xinh đẹp, nhiều người sẽ bình luận nói bọn họ rất xứng đôi, sẽ thật tuyệt nếu cả hai được đóng chung trong một bộ phim thần tượng.

Bọn bọ chỉ nói chuyện với nhau rất bình thường, tôi biết điều đó qua nụ cười của anh, có thể mối quan hệ giữa đối phương với anh còn chưa đến mức là bạn bè, nhưng chỉ cần được ngồi cạnh anh cũng sẽ làm cho người ta ghen tị.

Ẩn mình trong bùn lầy, nơi ánh mặt trời không thể chiếu đến, tôi đang nhớ đến anh ở phương xa, như thể người yêu trong điện thoại của tôi chỉ là ảo ảnh và không thực sự tồn tại.

Từng có những lúc ở chung với anh và nhìn thấy hình ảnh chụp tại sự kiện, tôi chỉ biết thốt lên rằng ngôi sao nữ này đẹp quá. Lúc ấy Chu Gia Dã luôn để ý tới việc tôi ghen, tôi chẳng nói năng gì, anh lập tức giải thích với tôi, giải thích xong anh nhìn vẻ mặt hiểu rõ của tôi, ngược lại anh còn để ý tại sao tôi không ghen hơn cả chính tôi.

Mà giờ tôi đang ở nơi cách xa anh, khi thật sự cảm thấy chua chát trong lòng thì cũng không thể đòi hỏi vài câu dỗ dành ngon ngọt từ anh nữa.

Vì tôi biết anh và những nữ nghệ sĩ đó chỉ tham dự cùng một hoạt động, được ban tổ chức sắp xếp để đứng chung một chỗ. Anh muốn giải thích thì cũng chỉ có thể dùng những lý do như thế, điều tôi muốn không phải là những thứ đó mà là ánh mắt và chiếc hôn đượm ý cười khi anh quan tâm tôi, nhưng bây giờ thật khó để nhận được những điều này.

Mẹ của Chu Gia Dã đối xử với tôi rất chu đáo, con người bà ấy cũng rất tốt. Ở thời điểm cận kề cuối năm, bà ấy chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cũng làm thêm nhiều lạp xưởng mà tôi đến lấy năm đó.

Năm đó, tôi tưởng Chu Gia Dã chỉ thuận miệng dặn dò nên lúc quay về thành phố Nam Đài tôi không tới lấy đồ, kết quả mẹ Chu Gia Dã gọi điện cho tôi, hỏi tôi khi nào có thời gian thì qua lấy.

Tôi thật sự không ngờ mẹ Chu Gia Dã sẽ gọi cho tôi, tôi hỏi Chu Gia Dã đã nói gì với bà thì anh chỉ cười, còn hỏi tôi có đi không.

Tất nhiên tôi không tin, sau đó anh cũng không nói thêm gì nữa.

Hôm nay ngồi bên cạnh xem mẹ anh nấu lạp xưởng, tôi chợt nhớ tới chuyện này.

Hương vị của cái Tết lan tỏa nồng đượm trong con phố nhỏ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm đâu đâu cũng thấy cảnh tưng bừng náo nhiệt, hàng xóm láng giềng thường xuyên tới lui nhộn nhịp, trẻ con chạy qua chạy lại khắp nơi, tiếng cười như sắp giăng kín cảnh đêm của phố Văn Hòa.

Còn lâu mới tới nửa đêm nhưng đã có người lục tục đốt pháo hoa, pháo ném mà bọn nhỏ thích chơi nhất cũng nổ không ngừng.

Những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ treo khắp phố Văn Hoà, tựa như một cuộc đoàn viên trong mơ với khung cảnh mờ khói, chỉ có điều lần này tôi thực sự đang đứng ở thế giới thật.

Tôi nhìn hơi nóng nghi ngút trong nồi, chợt nhớ đến cô con gái mà mẹ Chu Gia Dã nói lần trước. Trong khoảng thời gian này bà ấy đối đãi với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi có cảm giác bà ấy giống như người mẹ của tôi, cả cuộc đời tôi thiếu thốn tình thân nhưng lại được sưởi ấm ở nơi này.

“Cô ơi…” Tôi nhìn bóng lưng của bà ấy, mắt đã hơi nhoè lệ, nghe thấy bà ấy đáp lại, tôi hỏi: “Con ở đây suốt, cũng không giúp được gì cả, cô sẽ không chê con phiền chứ?”

“Có gì phiền đâu, Tiểu Dã hồi bé đã thích ra ngoài rong chơi, từ sáng đến tối không về nhà, cô mong có một đứa con gái trầm tính ngoan ngoãn lâu rồi.” Bà ấy cười, đưa lưng về phía tôi tiếp tục nấu những món khác, giọng nói hiền từ đượm ý cười: “Cũng may mắt nhìn người của thằng nhỏ này tốt.”

“Ban đầu con không muốn làm phiền cô, con … sợ mọi người không thích con.”

Có lẽ nghe thấy giọng tôi trầm xuống, mẹ anh ngừng công việc trong tay, tiện thể đáp: “Ý Ý, con rất tốt, con đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này con cứ coi nơi này là nhà của mình nhé.”

Tôi không lên tiếng.

Hơi nóng trong nồi bốc lên, bà ấy vửa bóc tỏi vừa trò chuyện với tôi: “Dù có người không thích con thì cũng không sao, Tiểu Dã đã chọn con từ lâu rồi, điều này không ai cấm cản nó được. Năm nó tốt nghiệp cấp ba, cô với ba nó đều nghĩ thằng nhóc này cuối cùng cũng được tự do, chắc nó sẽ ham chơi lắm đây, từ bé đã suốt ngày không thấy bóng dáng ở nhà, sau này càng không biết phải đi đâu để tóm nó về. Nhưng năm đó nó không đi đâu cả, không phải đóng cửa ở nhà chơi game thì sẽ đi ngủ, thi thoảng mới ra ngoài ăn sinh nhật bạn bè. Cô với ba nó đều sợ hết hồn, hỏi nó có chuyện gì nó cũng không nói.”

“Có lần nó đi dự sinh nhật bạn, lúc về nhà đã say mèm. Ngày hôm sau nằm đến giữa trưa mới dậy, cả người khó chịu, cô mắng nó uống nhiều rượu thế làm gì, nó chỉ im lặng chẳng nói năng gì hết, cô tưởng nó nằm thẳng đơ định giở trò ăn vạ nên cô không nỡ mắng nó nữa, cô hỏi nó có phải gặp chuyện gì không, kết quả con đoán xem thế nào?”

“Nó đau đầu, tay vẫn gác trên mặt, vừa lên tiếng mới biết nó đang khóc, nó hỏi cô một câu không đầu không đuôi rằng thật sự nó đã làm sai sao.”

“Chắc là vào năm kia nhỉ, nó gọi điện thoại bảo cô lấy lạp xưởng cho con, nói con ngại, bảo cô nhớ liên lạc với con, hiếm khi thấy thằng ranh không thèm động não nhà cô suy nghĩ nhiều như vậy, cô cười hỏi nó là cô gái nào khiến nó nhớ thương dữ, không ngờ nó lại trả lời cô rất nghiêm túc, nó nói dịp lễ Tết là lúc cả nhà sum vầy, người khác đều tất bật quay về nhà, nhưng con không có chỗ để đi nên nó muốn con có nhà để về.”

Đêm đen bao trùm ngoài kia, còn nhiệt độ trong nhà đang tăng cao, hơi nóng mờ mịt trong nồi, nước sôi ùng ục khiến khói bốc hơi dày đặc, xa xa có tiếng trẻ con chạy nhảy, tiếng ném pháo, tiếng vui đùa, tiếng cười nói rộn ràng của các nhà.

Mẹ Chu Gia Dã kể xong, nghe thấy tiếng nước nối nên bà ấy nhanh chóng tiếp tục công việc.

Còn tôi ngồi ngơ ngác một lúc lâu, đến khi cảm giác trên mặt lành lạnh, lau một cái mới nhận ra bản thân đang bắt đầu chảy nước mắt, dù tôi lau kiểu gì cũng không hết.

Tôi không muốn bị nhìn thấy, mẹ anh mà thấy tôi khóc chắc chắn sẽ lo lắng, tôi nhanh chân chạy lên lầu, rút khăn giấy trên bàn che mắt.

Lúc đồng hồ sắp tới 0 giờ, Chu Gia Dã gọi điện cho tôi, bên anh rất yên ắng, tôi không nghe thấy gì ngoài giọng nói của anh.

Anh cất tiếng gọi tên tôi, giọng điệu vẫn dịu dàng và quyến luyến như thế, mang theo chút ý cười, càng lúc càng rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh: “Ý Ý, sao nghe máy mà chẳng nói chẳng rằng vậy em?”

Dưới lầu vẫn đang rộn ràng, tôi nói mình hơi buồn ngủ nên lên lầu trước.

Bình thường tôi phải điều dưỡng giấc ngủ, học cách cân bằng giờ làm việc và nghỉ ngơi nên luôn đi ngủ sớm, mẹ Chu Gia Dã cũng biết rõ tình trạng bệnh của tôi nên không nghĩ nhiều.

Tôi quay về phòng, bật chiếc máy tính cũ thời cấp ba của Chu Gia Dã lên, nghe tiếng pháo hoa inh ỏi ngoài cửa sổ, viền mắt cay xè, tôi muốn gặp anh hơn bao giờ hết.

Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn nghĩ rằng, cho dù thật sự phải xuống địa ngục cũng không sao.

Tôi kích động đến mức đã xem vé máy bay, cũng từng tưởng tượng những bình luận ùn ùn kéo đến mắng tôi trên mạng, diện mạo của tôi, xuất thân của tôi, tính cách của tôi, từng khía cạnh của tôi, tất cả đều bị ném xuống địa ngục, để mặc cho hàng vạn con quỷ gặm nhấm.

Tôi đầu hàng thế giới này, chỉ cần được ở bên cạnh anh.

“Lâm Ý?” Anh lại gọi tên tôi lần nữa: “Ngủ thật rồi à, em đang nghe điện thoại trong trạng thái mộng du đúng không?”

“Không…” Tôi vừa lên tiếng đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình, trong lòng nghĩ hỏng bét, chỉ sợ anh nghe được lại suy nghĩ nhiều. Tôi hắng giọng, giả vờ như vừa rồi cổ họng khó chịu, lần này tôi bình tĩnh nói chuyện với anh: “Em đã ngủ rồi, vừa rồi chưa tỉnh táo lắm.”

“Ngủ sớm thế cơ à?”

Giọng điệu này của anh, nghe có vẻ không tin lắm.

Nhưng rõ ràng ngày nào tôi cũng ngủ rất sớm, đâu phải anh không biết.

Tôi ngỡ mình vẫn có thể giấu được: “Thật mà.”

“Vậy làm sao bây giờ, anh không mang chìa khóa, mẹ anh và mọi người đang đánh bài, không ai để ý đến anh.”

“…”

Chỉ chừng trong một giây, đầu óc của tôi chưa kịp hiểu hết lời anh nói, cơ thể đã vội nhảy xuống giường lao ra cửa.

Khoảnh khắc mở cửa ra, người yêu mà tôi nhớ nhung ngày đêm, trong tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện với tôi, anh mặc áo khoác đen, chiếc khuyên trên tai trái lặng lẽ tỏa sáng. Khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, anh đang mỉm cười với tôi.

Anh bước vào, đóng cánh cửa sau lưng lại, tôi giang tay ôm lấy anh thật chặt.

Anh vuốt tóc tôi, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi: “Còn gạt anh đi ngủ rồi, không phải ở nhà khóc một mình sao?”

Tôi không giả vờ nữa, nước mắt thấm ướt áo anh: “Sao anh lại tới đây?”

“Không phải lần trước anh đã nói rồi sao, anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm để về xem pháo hoa với em.”

“Đã bảo anh phải làm việc cho tốt, không cần lo cho em...”

“Anh hết cách rồi, cũng không thể để Ý Ý của chúng ta ở nhà ăn Tết một mình.”

Sau đó anh ôm tôi lên, trở về phòng mới thả tôi xuống, anh ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nắm cổ chân của tôi, ngước mắt nhìn tôi với vẻ nguy hiểm: “Dép cũng không mang, cứ để chân trần chạy xuống giường, Lâm Ý, có phải vừa gặp nhau em đã không muốn để anh yên tâm đúng không?”

“…”

Tôi muốn rút chân ra, lại bị anh kéo về.

Bàn tay anh rộng rãi ấm áp, cổ chân bị anh nắm hơi nóng, anh hỏi tiếp: “Bình thường em ở nhà đều thế này hả?”

“Không có.”

“Sao anh tin được đây?”

“... Anh tin hay không thì tùy.”

“Giỏi nhỉ, giờ em ngang ngạnh ghê.”

Anh buông chân tôi ra, tôi nhanh chóng rụt lại.

Một giây sau, anh nghiêng người đến gần, hôn tôi nồng nhiệt.

Tôi ôm cổ anh, không nỡ buông ra.

Ngoài cửa sổ là pháo hoa nở rộ rợp trời, lúc này anh mới để lộ vẻ hơi mềm yếu, đôi mắt xao động kia tràn đầy dịu dàng: “Thật sự hết cách với em mà.”

Anh nhìn thấy máy tính cũ còn mở qua khoé mắt, hỏi tôi: “Em xem cái máy tính tồi tàn của của anh mấy lần rồi?”

Tôi ôm anh không buông, ăn ngay nói thật: “Ngày nào cũng xem một lần.”

“Em đã hiểu chưa?”

“Chưa.”

“Không hiểu chỗ nào.”

“Anh có thể tìm lại tài khoản bị hack của anh không, bây giờ chỉ thiếu một năm nữa là em sẽ rõ.”

“Thiếu năm nào, người to đùng ở đây, chẳng thà em cứ hỏi anh luôn.”

Anh đã biết còn cố hỏi, tôi nói thiếu năm nào, không phải đã quá rõ ràng sao.

Nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi cũng làm khó anh, không những ôm chặt anh không buông, tôi còn duỗi một chân ra đè anh: “Từng năm một, từ năm đầu tiên quen em, kể một lần từ đầu tới cuối cho em nghe.”

Anh cũng rành mấy trò chơi xấu, nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ: “Lâu quá anh quên hết rồi, chỉ nhớ rõ năm nay thôi.”

“Vậy anh bắt đầu kể từ ngày đầu tiên của năm nay, không được bỏ sót ngày nào cả.”

“Được.”

“…”

Anh nhoẻn miệng cười, bắt đầu qua loa lấy lệ với tôi: “Ngày thứ nhất nhớ Ý Ý, ngày thứ hai nhớ Ý Ý, ngày thứ ba nhớ Ý Ý, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy…”

Cuối cùng tôi nhịn hết nổi, chồm lên muốn bóp chết anh: “Chu Gia Dã, anh có thể nói chuyện nghiêm túc hơn không?”

Anh cười không ngừng được, sau khi vui vẻ một trận đã đời xong, anh mới nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng thật chặt, giọng anh thật khẽ: “Lâm Ý, anh rất nhớ em.”

Anh hôn lên đôi mắt vừa mới khóc của tôi, giọng nói còn khẽ khàng hơn hàng mi đọng sương đang chớp mắt: “Mỗi một ngày sau khi em đi, anh đều rất nhớ em.”

Người yêu của tôi có một đôi mắt có thể nhìn mọi thứ với vẻ thâm tình, nhưng tôi biết lúc anh yêu thật lòng, trong đôi mắt ấy vừa mềm mại vừa yếu đuối.

Anh nói vì muốn gặp tôi vào dịp Tết, thế nên tôi cũng vờ như không hiểu được vẻ yếu đuối bao phủ trong đáy mắt anh, xem như anh vất vả đi vòng mấy lần về Nam Đài chỉ vì nhớ tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.