Chương trước
Chương sau
Tối đó bạn cùng phòng của tôi về rất muộn, họ còn tưởng tôi đã đi ngủ vì bị cảm nên khi nói chuyện còn cố ý nhỏ giọng thì thầm, nhưng một khi đã chơi vui vẻ thì khó có thể che giấu sự phấn khích trong giọng nói, sau khi các cô ấy đánh răng rửa mặt xong, lúc trở về giường nằm lại bắt đầu nói chuyện phiếm trong nhóm.

Thật ra tôi không hề ngủ, nói đúng ra là không ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện lên những hình ảnh lặp đi lặp lại của Chu Gia Dã.

Mãi một lúc sau, khi các bạn cùng phòng vốn đang phấn khích không thôi cũng đã chìm vào giấc ngủ, trong đêm khuya đầu xuân, mọi âm thanh đều trở nên yên ắng, tôi có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió thổi bên ngoài ô cửa chưa đóng, gió cuốn lấy ánh sao, cành cây, tiếng côn trùng kêu, cuốn đi cả tiếng tim đập khó kìm nén.

Sau đó tôi hoàn toàn không biết mình đã thiếp đi từ bao giờ, khi thức giấc đã sắp đến giữa trưa.

Các bạn cùng phòng thấy tôi đã dậy, quan tâm hỏi han tôi có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa, sau đó lôi kéo tôi buôn chuyện tối hôm qua. Các cô ẩy kể nam sinh ở học viện thể thao nọ rất để ý với tôi, sau khi tôi rời đi người nọ cứ liên tục hỏi thăm thông tin của tôi. Mấy cô bạn hối tôi mau xem thử cậu bạn ở học viện thể thao có gửi WeChat cho tôi không.

Lúc tôi ngủ dậy liền đi rửa mặt ngay, không nhìn qua điện thoại, nghe các cô ấy hối thúc nên tôi mới đi lấy.

Vừa mở điện thoại ra, quả nhiên có mấy tin nhắn chưa đọc.

Chỉ là trừ tin nhắn của cậu bạn học viện thể thao kia ra thì tin nhắn trên cùng là của Chu Gia Dã.

Tôi vội nhấn mở, đó là tin nhắn cậu ấy gửi cho tôi từ mấy tiếng trước, cậu ấy nói đã lên máy bay, đến Tô Thành sẽ báo cho tôi biết.

Bạn cùng phòng ở sau lưng hối tôi: “Ý Ý, thế nào rồi, cậu ta có liên lạc với cậu không?”

Tôi vội vàng tắt khung chat của Chu Gia Dã, đáp “ừ” một tiếng, lúc này mới mở tin nhắn của nam sinh học viện thể thao gửi cho tôi ra xem, cậu ấy nghe nói tôi bị cảm, hỏi tôi hôm nay ổn hơn chưa, có cần cậu ấy mua ít thuốc đưa đến cho tôi hay không.

Các bạn cùng phòng lập tức bật chế độ hóng hớt, ngay cả người còn chưa rời giường là Hứa Tiểu cũng thò đầu hỏi: “Cậu ấy nói gì vậy, có phải muốn theo đuổi cậu không, cậu không biết tối hôm qua sau khi cậu đi thì trông cậu ấy tiếc nuối cỡ nào đâu, cứ nói bóng nói gió hỏi chuyện của của cậu suốt.”

Trần Tình Ảnh ở bên cạnh cũng phụ hoạ: “Tớ nói cậu nghe, cậu ấy cực kỳ khó theo đuổi, có biết bao người nhớ thương, cậu nhất định phải nắm chắc anh chàng đẹp trai này đấy.”

Nói đến đây, cô ấy còn không quên cảm thán cho chính mình: “May nhờ có tớ, tối hôm qua giúp Ý Ý trưng diện xinh quá chừng.”

Hứa Tiểu không chịu thua: “Cậu bớt đi, tóc của Ý Ý là do tớ tết đó.”

“Tớ trang điểm!”

“Váy là tớ chọn!”

Hai người bọn họ cậu một câu, tớ một cậu tranh giành qua lại không ngớt, chỉ có tôi là phiền não, tôi không biết nên trả lời người ta như thế nào.

Cuối cùng chỉ lịch sự nhắn lại người kia một câu: [Cảm ơn cậu đã quan tâm, ngủ một giấc đã đỡ hơn rồi, không cần phiền hà.]

Sau khi các cô ấy cãi nhau xong thì lại tới hỏi tôi chuyện này, tôi cho họ xem khung chat, các cô ấy nhìn thấy câu trả lời trịnh trọng mà lạnh như băng đã tức đến nỗi suýt hộc máu.

Các cô bạn cố gắng chỉ dạy tôi: “Cậu nhắn như vậy là không được đâu!! Trông y chang tin nhắn chăm sóc khách hàng! Ngữ điệu của cậu có thể mềm mại hơn, đáng yêu hơn được không?”

Tôi: “... ?”

“Giống như thế này nè.” Hứa Tiểu gửi tin nhắn cho tôi bằng WeChat của cô ấy.

Hứa Tiểu: [Cảm ơn đã quan tâm nhé, vẫn còn hơi chóng mặt thôi, tôi cũng tự uống thuốc rồi, nhưng hình như không có tác dụng lắm.]

Phía dưới kèm theo một biểu tượng cảm xúc đầu con mèo chảy nước mắt, trông thật tội nghiệp và đáng thương.

Trần Tình Ảnh nhìn lướt qua, tỏ vẻ tán thành: “Đúng, cậu nên học hỏi Tiểu Tiểu thử. Này Tiểu Tiểu, cậu gửi những icon đó cho Ý Ý xem đi, để cậu ấy lưu lại, một lát nữa trò chuyện thì cứ dùng như thế.”

Sau đó bọn họ tận mắt nhìn tôi lưu biểu tượng cảm xúc xong mới chịu bỏ qua cho tôi.

Vào lúc này, tin nhắn của Chu Gia Dã cũng được gửi đến lần nữa.

Tôi nhanh tay lẹ mắt, lấy lại điện thoại nhanh như chớp: “Cái kia, tớ thấy mẹ tìm tớ, tớ trả lời tin nhắn trước đã.”

Hai cô bạn chỉ kịp nhìn thấy một hộp thoại nhảy ra, còn chưa nhìn rõ nội dung, nhưng tin nhắn riêng là thật.

Tôi trốn về giường của mình, lén lút liếc nhìn các cô ấy qua khoé mắt, bọn họ đang nói chuyện, không nhìn tôi, lúc này tôi mới mở tin nhắn của Chu Gia Dã.

Bởi vì tôi vừa mới ngủ dậy, chưa kịp trả lời cậu ấy, Chu Gia Dã hỏi tôi: [Lâm Ý, đã giữa trưa rồi, cậu là heo sao?]

Tôi trả lời theo bản năng: [Tớ không phải.]

Tôi nhìn ba chữ lạnh tanh trong khung chat, lời chỉ dạy của bạn cùng phòng vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.

Quá gượng gạo.

Tôi chọn lựa trong đống biểu tượng cảm xúc vừa lưu lại, tìm ra một cái icon con mèo che khuôn mặt đỏ hây hây gửi qua.

Đọc lại nội dung trò chuyện một lần nữa, hình như trông có vẻ đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Dường như Chu Gia Dã cũng không chịu lép vế.

Cậu ấy gửi cho tôi tin nhắn thoại khoảng vài giây.

Tôi không dám đi tìm tai nghe, sợ bạn cùng phòng nhìn thấy lại hóng hớt, tôi áp điện thoại bên tai để nghe.

Tin nhắn thoại chỉ có mấy giây, Chu Gia Dã cười không kìm được, cậu ấy hỏi lại: [Cậu lưu icon này ở đâu vậy?]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Tôi ăn ngay nói thật: [Bạn cùng phòng vừa mới gửi icon cho tớ, gửi nhiều lắm.]

Chu Gia Dã: [?]

Trực giác của cậu ấy rất nhạy bén: [Gửi cho cậu những icon này là để cậu nói chuyện phiếm với ai vậy?]

Cậu ấy đoán quá chuẩn, tôi hỏi lại theo bản năng: [Sao cậu biết…]

[Chậc.]

[Đúng là có này.]

Tôi: [Có cái gì...?]

Chu Gia Dã cũng không vòng vo: [Tối hôm qua có người theo đuổi cậu?]

Đầu lông mày của tôi giật giật, cậu ấy đoán trúng phóc, y như cái gì cũng biết tuốt.

Tôi thử lừa cậu ấy: [Cũng không phải, chỉ là thêm cách liên lạc thôi.]

[Ừ.]

Cậu ấy trả lời chỉ có một chữ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trò đùa quá chôi trảy.

Một giây sau, đối phương đang nhập chữ vào: [Cậu cứ nghĩ như vậy đi.]

Chỉ một câu của Chu Gia Dã đã vạch trần lời nói của tôi.

Cậu bạn ở học viện thể thao nhận đã được tin nhắn, sau đó còn nhắn lại cho tôi, [Vậy cậu phải nghỉ ngơi cho khoẻ, gần đây chuyển mùa, rất dễ bị cảm.]

Tôi gãi đầu, có phần không biết đối đáp thế nào với sự quan tâm của một người xa lạ, vẫn chỉ trả lời lại một câu cảm ơn.

Nhưng chủ đề vẫn chưa kết thúc, đối phương lại tiếp tục trò chuyện: ơTối hôm qua sau khi cậu rời đi, chúng tôi lại đi ăn thịt nướng, tiếc là cậu không có mặt, nhưng hương vị của quán thịt nướng kia rất ngon, lần sau tôi dẫn cậu đi ăn nhé, thật sự ngon hết sảy.]

Tôi cân nhắc tìm từ cả buổi trời trong khung chat mới nghĩ ra câu trả lời thích hợp, [Xin lỗi nha, dạo gần đây tôi ốm bên không có khẩu vị gì, đợi bệnh ổn hơn rồi nói sau nhé.]

Vài giây sau, đối phương: [Được.]

Không hỏi han ân cần như trước đó, cậu ấy cũng khách sáo giống tôi, tôi đã quá quen với kết thúc như vậy rồi, hầu như từng người trong mấy người thêm phương thức liên lạc với tôi đều kết thúc cuộc trò chuyện như thế này.

Sau đó, khung chat không bao giờ có thay đổi gì nữa.

Bạn cùng phòng mặc quần áo chuẩn bị đi mua cơm, trước khi đi còn hỏi tôi cuộc trò chuyện thế nào, tôi chỉ có thể nói là không có gì đặc biệt, tạm thời không nói nữa.

Có điều, dựa vào kinh nghiệm trước đây của tôi, có lẽ sau đó người ta cũng sẽ không tìm tôi trò chuyện nữa.

Tôi vốn dĩ là một người nhàm chán, không biết nói đùa, cũng không biết cách tỏ ra thân thiết, dường như tôi sinh ra đã bị khiếm khuyết với những mối quan hệ thân mật, người khác tỏ ra thân thiết cũng sẽ khiến cả người tôi cảnh giác, tôi sẽ cẩn thận từng li từng tí tránh đi những hành động gần gũi mang ý thăm dò kia cho đến khi xác nhận người đó an toàn mới thôi.

Nhưng sẽ chẳng có ai sẽ kiên nhẫn chờ đợi bạn xác nhận, nếu những người ấy thực sự kiên nhẫn thì đã sớm có cuộc trò chuyện lời ngon tiếng ngọt tiếp theo.

Nhịp sống vội vã, dường như rất khó để dung hòa được tính cách chậm chạp không nóng không lạnh này của tôi.

Người có thể tiếp tục trò chuyện với kiểu người nhàm chán như tôi, hình như cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Chu Gia Dã.

Sau khi kỳ nghỉ hè năm lớp 11 kết thúc, vào quãng thời gian chờ khai giảng, mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối cậu ấy đều kể với tôi rất nhiều chuyện, tôi nói rất ít, mà cậu ấy thì có thể nói bất cứ điều gì, chưa bao giờ khiến tôi có cảm giác trò chuyện với người khác thật khó khăn. Khoảng thời gian đó tôi và Chu Gia Dã trò chuyện rất nhiều, mỗi tối tôi đều chờ cậu ấy tan lớp tự học buổi tối.

Chu Gia Dã là một người có thể trò chuyện với bất kỳ ai, cậu ấy tràn đầy nhiệt huyết và chân thành, khi bạn còn chưa ý thức được sự thân thiết của Chu Gia Dã thì cậu ấy đã lặng lẽ xuất hiện trong thế giới của bạn.

Sau khi bạn cùng phòng đi khỏi, tôi lại nằm xuống.

Tôi mở khung chat của Chu Gia Dã, nói với cậu ấy: [Không có ai theo đuổi hết, bị tớ dọa chạy mất rồi.]

Chắc Chu Gia Dã cũng đang bận, không có thời gian gõ chữ nên vẫn gửi tin nhắn thoại.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, tôi nghe được tiếng động ồn ào ở bên chỗ cậu ấy, có cả tiếng Chu Gia Dã đang cười: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cho cậu ấy xem ảnh chụp màn hình của cuộc trò chuyện: [Chắc là cảm thấy tớ nhàm chán đó.]

Tôi nhìn màn hình điện thoại, chờ cậu ấy cười nhạo tôi.

Nhưng khi đợi được tin nhắn thoại của Chu Gia Dã, tôi lại nghe thấy cậu ấy hỏi: “Cậu bị cảm từ bao giờ vậy?”

Trong khoảnh khắc đó, không biết là vì lý do gì mà mũi tôi lại thấy cay cay.

Tôi cẩn thận giải thích với Chu Gia Dã: [Tớ bị từ thứ sáu, hôm qua cũng đã đỡ hơn nhiều, hôm nay tớ ngủ thêm một giấc nữa là sẽ khỏi nhanh thôi.]

Cậu ấy trả lời rất nhanh: [Vậy mà tối qua cậu còn mặc váy?]

Tôi: [Bạn cùng phòng nói mặc như vậy đẹp...]

[Lâm Ý.] Câu tiếp theo: [Thôi bỏ đi.]

Tôi không nói một lời, hệt như học sinh tiểu học sau khi bị thầy cô mắng, ngoại trừ việc cúi đầu nhận sự phê bình ra thì không thốt ra được một chữ.

Nhưng cậu ấy cũng không nói gì với tôi nữa, qua vài phút sau chỉ nhắn lại là phải đi chụp ảnh, đợi cậu ấy về rồi sẽ nói sau.



Các bạn cùng phòng của tôi đã trở lại, sau khi biết chuyện tôi đã bỏ lỡ một đóa hoa đào, họ bất lực nói tôi cứ chờ làm quả phụ đi, cơm đã dâng tận miệng mà còn không ăn.

Ý của các cô ấy là chỉ cậu nam sinh ở học viện thể thao.

Nhưng tôi lại nghe lọt tai, tôi hỏi: “Tiểu Tiểu, cậu có thể dạy tớ tiếp được không, sau này trò chuyện tớ chắc chắn sẽ chú ý.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hứa Tiểu coi tôi như một cô bé con dễ dạy. Bình thường lúc ăn cơm cô ấy hay xem phim, hôm nay thế mà đến phim cũng không thèm xem nữa. Cô ấy ấn tạm dừng phim truyền hình trên máy tính bảng, sau đó tiến hành một buổi chỉ dạy đầy tâm huyết với tôi.

Dạy xong còn tiến hành diễn tập một vài cảnh cho tôi xem.

Hứa Tiểu giả vờ là con trai, hỏi tôi: “Cậu bị bệnh à? Thấy khó chịu ở đâu?”

Tôi định nói không sao theo bản năng, Hứa Tiểu đưa mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi sửa câu trả lời: “Tớ còn hơi chóng mặt, không có tinh thần gì cả, người cũng rất khó chịu, làm sao bây giờ?”

Hứa Tiểu khá hài lòng với câu trả lời này: “Cũng được, ít nhất cậu đã biết cách tỏ ra yếu thế, tớ nói cậu này, hễ là chàng trai có cảm tình với cậu, nghe xong chắc chắn sẽ đau lòng, sau đó cậu ta sẽ mượn cơ hội quan tâm cậu, tạo cơ hội ở chung, cậu hiểu không?”

Tôi gật đầu: “Hiểu.”

Hứa Tiểu: “Tớ hỏi lại, cậu đã ăn cơm chưa?”

Tôi: “Vẫn chưa, không có khẩu vị gì hết, không biết ăn món gì, cậu ăn gì vậy?”

Hứa Tiểu gật đầu lia lịa: “Đúng, sau đó bọn cậu có thể nói rất nhiều dựa vào chủ đề lúc này nên ăn gì, qua đó có thể tìm hiểu khẩu vị của đối phương, còn nhân tiện hẹn lần sau ăn cơm nữa. Cậu biết làm thế nào để hẹn lần sau ăn cơm không?”

Tôi gật đầu: “Tớ sẽ nói, có thật là ngon đến vậy không, khi nào sẽ thử một lần xem sao.”

Hứa Tiểu vô cùng hài lòng: “Giọng điệu của cậu chưa đủ êm tai, nhưng cậu cũng chỉ gõ chữ trò chuyện nên không sao, dù gì cũng không nghe được giọng điệu. Cậu tự cố gắng lĩnh hội thử nha, nhất định phải nhớ kỹ điều tinh túy, phải tỏ ra yếu thế, phải nũng nịu, phải làm cho đối phương mềm lòng, sau đó khiến đối phương một lòng một dạ với cậu.”

Tôi nằm lại trên giường suy nghĩ rất lâu, mở tới mở lui mấy ứng dụng trên điện thoại để giết thời gian, từ lúc trời còn sáng cho tới đêm muộn, ngày mai lại phải bắt đầu một tuần học mới, câu trả lời “lát nói sau” của Chu Gia Dã từ lúc trưa đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm, nhưng tôi nghĩ đó không phải là một câu từ chối khéo léo, cậu ấy nói được làm được, chưa từng lừa gạt tôi.

Chỉ là đêm dài mông lung, tôi cầm lòng nổi mà xem đi xem lại lịch sử trò chuyện của chúng tôi, nghe mấy câu tin nhắn thoại ấy hết lần này đến lần khác, tâm trạng từ mở cờ trong bụng đã biến thành cô đơn quạnh quẽ.

Sau đó cuối cùng tôi cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, có lẽ cậu ấy bận rộn nên quên mất, có lẽ đó quả thực chỉ là một câu từ chối của Chu Gia Dã, cậu ấy đã xong việc và nghỉ ngơi từ sớm rồi, chỉ là chưa từng nghĩ phải tìm tôi.

Tôi thử gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã, hỏi cậu ấy ăn cơm chưa.

Nhưng tin nhắn như đá chìm đáy biển, mãi vẫn không có hồi âm. Có lẽ là cậu ấy bận thật, không phải không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi Chu Gia Dã trả lời tôi đã là mấy tiếng sau, khi đồng hồ sắp điểm mười một giờ tối.

Tôi đang chơi Anipop để giết thời gian trên điện thoại, chờ một lát nữa tắt đèn sẽ đi ngủ.

Tin nhắn của Chu Gia Dã bỗng nhiên bật lên từ cửa sổ tin nhắn, cậu ấy vẫn gửi tin nhắn thoại vài giây.

Tôi không thèm vượt ải trong Anipop nữa, vội vàng chuyển màn hình về WeChat.

Tôi sợ làm ồn đến bạn cùng phòng nên thoát Anipop ra rồi đeo tai nghe, giọng nói của cậu ấy truyền vào tai tôi rất gần: “Tôi vẫn đang quay phim, không mang điện thoại theo bên người, buổi tối ăn cơm hộp. Sao vậy, cậu kiểm tra lịch trình của tôi hả?”

Nửa câu sau, âm cuối bị đè xuống bởi tiếng cười khẽ của Chu Gia Dã, hệt như giọng điệu quen thuộc của cậu ấy, ý tứ cười đùa không đứng đắn gì cả.

Nhưng tôi lại có cảm giác chột dạ vì bị vạch trần, tôi đã quên hết kỹ năng trò chuyện mà Hứa Tiểu vất vả chỉ dạy, cuối cùng vẫn chỉ giải thích thay bản thân một cách khô khan: [Không có, ý của tớ không phải như thế.]

Đến khi tôi gửi xong những lời này rồi xem lại lịch sử trò chuyện thì tôi mới bắt đầu hối hận, cuộc trò chuyện lại bị tôi đẩy vào ngõ cụt rồi.

Tôi nhanh chóng lùng sục trong đầu, nghĩ cách làm thế nào để xoay chuyển tình thế lúng túng này.

Một giây sau Chu Gia Dã đã nhắn lại: [Còn cậu, buổi tối ăn gì?]

Thấy cuộc trò chuyện vẫn chưa hoàn toàn bị dồn vào thế bí, tôi lập tức trả lời: [Ở căn tin có gì thì ăn đó.]

Cậu ấy bật cười: “Đồ ăn trong căn tin trường có ngon không? Tôi còn chưa ăn được mấy lần.”

[Có món ngon, cũng có món dở, tầng hai ở căn tin số ba khá ngon, có rất nhiều món đặc sản.]

“Được đó, lần tới tôi sẽ chọn đến vào lúc trưa, mượn thẻ sinh viên của cậu ăn bữa cơm có được không?”

[Được chứ.]

Đến khi cuộc trò chuyện này kết thúc, tôi mới muộn màng nhận ra cuộc đối thoại này hình như vẫn nằm trong phạm vi mà Hứa Tiểu dạy, tuy không giống hoàn toàn nhưng cũng được tám chín phần.

Bỗng dưng tôi cảm thấy mình rất có tính giác ngộ.

Mới học đây thôi mà đã có thể ứng dụng rất suôn sẻ.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Dạo gần đây thấy mọi người đang đoán tâm ý của Chu Gia Dã, muốn biết cậu ấy đã trải qua những chuyện gì. Đây chính là lý giải của tôi về yêu thầm, bạn sẽ không bao giờ có thể đoán được tâm ý của đối phương, chỉ luôn có thể dò la và thăm dò về chuyện của đối phương.

Nhưng mà! Tôi với tư cách là góc nhìn của Thượng Đế, chỉ có thể tiết lộ sơ sơ rằng, Chu Gia Dã % # @&*%$¥, mọi người hiểu không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.