Câu nói ấy hệt như câu thần chú vậy, bước chân của tôi chợt dừng lại.
Bài hát kia đã hát đến câu cuối cùng khiến người ta rơi nước mắt, chỉ còn lại âm cuối cô đơn và da diết của guitar.
Màn hình điện thoại đang phát sáng, kề sát bên tai tôi, im ắng không tiếng một động, chỉ có đồng hồ tính giờ đang tiếp tục nhảy số trong im lặng.
Cuối cùng tôi quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Nhưng người đến người đi trên đường, người ra vào cổng trường không ngớt, bóng người chồng chéo lên nhau, tôi quay đầu lại cũng không thấy Chu Gia Dã đâu cả. Chỉ thấy được dòng nước ở đài phun nước cách đó không xa đang liên tục dâng cao rồi lại hạ xuống, nghiền nát ánh trăng trong hồ.
Tôi cầm điện thoại, cẩn thận nhận diện trong màn đêm, song vẫn không thu hoạch được gì.
Tôi biết cuộc gọi không bị ngắt: “Sau đó thì sao?”
Tôi nghe thấy Chu Gia Dã thở dài, giọng điệu vô cùng bất lực lại vừa buồn cười: “Ai bảo cậu chạy nhanh như vậy, tự đi ngược về đi.”
Nghe vậy, tôi bắt đầu đi ngược trở lại.
Tôi liên tục nhìn quanh hai bên, nhận diện từng khuôn mặt tôi có thể nhìn thấy trong đám đông, sợ mình đi nhanh sẽ bỏ qua.
Kết quả là tôi nghe thấy Chu Gia Dã cười khẽ trong điện thoại: “Không cần phải thế đâu, trông cậu giống điệp vụ tình báo trong kịch kháng chiến ghê.”
Tôi: “…”
Cậu ấy thôi cười, khẽ nói: “Tôi ở cạnh đài phun nước.”
Trên quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3586172/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.