Chu Gia Dã đưa tôi đến trạm xe buýt.
Hôm đó là ngày tổng vệ sinh của lớp tôi, bến xe cũng không có nhiều học sinh nhưng Chu Gia Dã đi đến đâu cũng có nhiều người biết, những ánh mắt kia lén lút đánh giá tôi.
Chu Gia Dã đã quen nên không để ý, cậu ấy nhìn cái trán sưng vù của tôi, dặn lại những gì cô y tế vừa nói: "Có gì thì gọi cho tôi."
Tôi gật đầu, tôi chợt nghĩ sau hôm nay thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Khi đứng ở trạm đợi buýt, tôi hỏi cậu ấy: "Tớ thêm cách thức liên lạc với cậu được không?"
Tôi hỏi bất ngờ như thế, không đầu không đuôi.
Ban đầu Chu Gia Dã hơi ngạc nhiên, cậu ấy nhướng mày cười: "Được chứ! Cậu muốn thêm cái nào? WeChat hay QQ."
Cậu ấy hỏi ngược lại khiến tôi ngơ ngác.
Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu dùng cái nào?"
"Tôi dùng cả hai."
"..."
Lúc hỏi, tôi không nghĩ nhiều đến thế.
Tôi không dùng máy tính nhiều, sau khi viết tiểu thuyết thì tôi mới đăng ký một tài khoản, tôi cũng không thêm nhiều bạn lắm, chỉ kết bạn với Trương Nam Nam và Tưởng Ninh tôi. Tưởng Ninh là kiểu gái ngoan điển hình, bình thường không dùng điện thoại hay máy tính, còn Trương Nam Nam thì hoạt bát hơn, kết bạn với nhiều người trong lớp tôi.
Tôi biết chắc chắn chu Gia Dã có tài khoản, nhưng sau khi đổi chỗ thì mỗi ngày chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu, lúc trò chuyện cũng nói chuyện lớp, bàn bạc xong tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-gui-tinh-yeu-noi-bien-nui/3586158/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.