Chương trước
Chương sau
Lúc Vân Đóa chuẩn bị đi, mẹ đưa cho cô một vạn đồng. Vân Đóa kiên quyết từ chối không nhận: “Con đã có thể tự kiếm tiền.”

Mẹ xem thường nhìn cô: “Chút tiền lương của con đủ làm gì? Không phải con muốn đổi phòng ở sao, chẳng lẽ con định ở tầng ngầm? Hay con muốn thuê chung phòng với một đám người, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng?”

“... Không đến mức như thế.” Thật ra cô đã chuẩn bị ăn mặc tiết kiệm để thuê phòng.

“Cho con thì con cứ cầm lấy, dù sao tiền của ba mẹ cũng sẽ là của con.”

Vân Đóa vô cùng cảm động: “Mẹ, nếu lần sau mẹ cho con đi xem mắt, con nhất định sẽ nghiêm túc!”

“Chẳng lẽ mấy hôm nay con không nghiêm túc!”

“Khụ...”

Cứ như vậy, Vân Đóa mang theo quỹ nhà ở mà mẹ giúp đỡ bước lên máy bay trở về thành phố B.

Lúc trở lại đơn vị, cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Vân Đóa đi tìm chủ nhiệm Lưu hỏi về kết quả thảo luận có viết bài phóng sự về Đường Nhất Bạch không, quả nhiên câu trả lời của chủ nhiệm Lưu không nằm ngoài dự đoán của cô: “Chúng tôi tính sau khi kết thúc giải quán quân mới quyết định.” Ông dừng một chút rồi nói: “Cô có thể lên lạc trước với Đường Nhất Bạch.”

Vân Đóa có chút mất hứng, khó xử nói: “Tôi làm gì có mặt mũi lớn như vậy, sao có thể bảo người ta giữ lại phóng sự cho tôi?”

Chủ nhiệm Lưu nghẹn lời, Vân Đóa nói rất đúng với tình hình thực tế. Làm phóng sự thì phải đoạt được trọng điểm chính, mà có thể đạt được trọng điểm chính cho mình làm thì cũng không nhiều. Nếu như Đường Nhất Bạch thật sự có thể sẽ phát triển cao hơn, đương nhiên truyền thông sẽ ùn ùn kéo tới, dựa vào tư lịch của Vân Đóa mà muốn lấy được tin phóng sự từ Đường Nhất Bạch thì không thể.

Nhưng mà tòa soạn báo lớn như vậy cũng không phải có mình Vân Đóa là phóng viên.

Cho nên chủ nhiệm Lưu nhanh chóng bảo thủ cho lựa chọn của mình. Trước tiên xem tình huống, sau đó cùng lắm thì mọi người cùng nhau cướp.

Sau khi Lâm Tử biết rõ chuyện này thì cảm thán: “Có phải ai làm truyền thông cũng có tầm nhìn ngắn vậy không?

Người này luôn dùng một câu đánh giá một tập thể, thầy Tôn lại không cho là đúng: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao làm phóng sự cũng không phải đầu tư. Chúng ta đều để ý tới những sự kiện đáng chú ý nhất, mà không phải là sau này.”

Vân Đóa gật đầu. Thầy Tôn nói rất đúng, cho nên cô nhanh chóng nghĩ thông suốt. Không biết phóng sự về Đường Nhất Bạch có thể tới lượt cô hay không, nhưng mà xem ra hi vọng không lớn rồi...

Ngày 28 tháng 2 là ngày công bố điểm thành tích tiếng Anh cấp bốn. Cả ngày Đường Nhất Bạch đều tập luyện, tới tối anh mới gửi tin nhắn lấy kết quả. Sau khi nhận được tin nhắn, anh lập tức gọi điện cho Vân Đóa.

“Vân Đóa, tôi qua được cấp bốn rồi.”

Thật sao? Tốt quá!” Vân Đóa vui vẻ thay anh.

Trong giọng của cô lộ rõ vui vẻ từ tận đáy lòng. Đường Nhất Bạch gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt tươi như hoa của cô lúc này: Lúc cười lộ ra hàm răng trắng, hai đôi mắt vừa đen vừa sáng cong thành vầng trang khuyết.

Anh không nhịn được cúi đầu cười, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Vân Đóa lại hỏi: “Đường Nhất Bạch, anh thi được bao nhiêu điểm?”

“465 điểm, vừa qua.”

“Tốt quá, anh bận rộn như vậy. Tôi đã thấy nhiều người cả ngày không có việc gì mà vẫn không qua được cấp bốn.” Vân Đóa tìm người trái ngược để cổ vũ anh.

“Ừ.” Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nói với giọng vô cùng trịnh trọng: “Vân Đóa, cảm ơn cô.”

“Ha ha, anh nghiêm túc như vậy làm tôi thấy không quen.” Vân Đóa cười ha hả.

Đường Nhất Bạch cười ha ha, cố ý hạ giọng: “Chẳng lẽ cô thích bộ dạng không đứng đắn của tôi sao?”

“... Này.”

Anh không cười nữa: “Được rồi, không đùa cô nữa. Thật ra tôi muốn mời cô ăn cơm, nhưng mà gần đây tôi bận quá cho nên lúc nào rảnh nhé.”

Vân Đóa hiểu rõ: “Tôi biết mà, tháng sau là giải quán quân rồi, trạng thái của anh hiện giờ thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

Vân Đóa nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đường Nhất Bạch, giải quán quân anh nhất định phải bơi thật tốt.”

Đường Nhất Bạch có chút kỳ quái: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”

Vân Đóa cũng không giấu diếm mà nói: “Bởi vì tôi rất muốn viết phóng sự về anh.”

Anh còn chưa hiểu: “Không phải mỗi lần cô đều có thể phỏng vấn tôi sao?”

“Không phải phỏng vấn, mà là viết phóng sự.”

Đường Nhất Bạch trầm mặc một chút rồi nói: “Ý là không trả lời vấn đề của người khác, chỉ có thể trả lời của mình cô?” Anh đương nhiên nguyện ý phối hợp, nhưng mà sẽ bị tổng quản Ngũ hành hung mất....

“Tôi không có ý này, chúng tôi sẽ tìm thời gian, tiến hành một bài phỏng vấn toàn diện, có một không hai về anh. Nhưng mà bây giờ lãnh đạo tòa soạn còn đang chờ đợi.” Vân Đóa nói xong, nói suy nghĩ của chủ nhiệm Lưu cho Đường Nhất Bạch nghe, sau đó cô nói: “Cho nên tôi hy vọng lần này anh có thể bơi được với thành tích tốt.”

Đường Nhất Bạch rất trịnh trọng gật đầu, mặc dù Vân Đóa không nhìn thấy. Anh nói: “Nhất định tôi sẽ bơi tốt.”

Vân Đóa nghĩ thầm, nhưng mà cho dù anh bơi được thành tích tốt thì không nhất định tôi được phỏng vấn anh... Nghĩ lại thật đau lòng.

Đường Nhất Bạch hỏi Vân Đóa về vấn đề thuê phòng gần đây, nói đến chuyện này thì Vân Đóa có chút đau đầu: “Tôi vẫn đang tìm, đã tới xem mất nhà rồi nhưng không hài lòng lắm. Bây giờ có rất nhiều người lừa đạo, nói linh tinh loạn xạ, thực tế vô cùng kém. Người trung gian cũng rất nhiều, hơn nữa tiền hoa hồng còn bằng tiền thuê nhà một tháng, cho nên tôi đáng tìm người cho thuê. Nhưng mà có rất nhiều nhà ngụy trang cho thuê phòng cá nhân, cũng rất loạn.”

“Thuê phòng mà cũng cần chú ý nhiều như vậy sao? Nhiều kiến thức quá.”

Vân Đóa cảm thán: “Đây là xã hội đó cậu thiếu niên ạ!”

Đường Nhất Bạch lại hỏi: “Gần đây kết quả xem mắt thế nào?”

“Đừng nói nữa, tôi đi xem mắt vì muốn làm mẹ tôi yên lòng tôi. Tôi cảm thấy mẹ tôi sắp tới thời kỳ mãn kinh, tôi chỉ muốn từ chối không đi xem mắt một lần là bà sẽ tức giận với otoi.”

Đường Nhất Bạch nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, âm sắc lộ ra vui vẻ. Anh nói: “Mẹ tôi cũng sắp tới thời kỳ mãn kinh. Bà chê tôi lâu không trở về, hôm qua còn gọi điện thoại nói đã nghĩ được biện pháp thu thập tôi. Còn nữa, rõ ràng tôi học ở Bắc Kinh, bà nói tôi đi học ở Bắc Cực.

Hai người trò chuyện một lát thì cúp điện thoại. Vân Đóa suy nghĩ một chút, nhắn tin cho mấy người bạn trong đội bơi lội:

Giải quán quân cố gắng lên bơi được thành tích tuyệt thế vô song!

Cô nhanh chóng nhận được các câu trả lời.

Hướng Dương Dương: Giải uán quân không cần phải cố gắng, mặc sức bơi là được rồi.

Đây là không muốn phát triển.

Trịnh Lăng Diệp: Cảm ơn

Đây là nghiêm túc cẩn thân.

Minh Thiên: Cảm ơn chị! Em sẽ bơi tốt! Kỷ lục châu Á sắp bị em nghiền thành mảnh nhỏ ha ha ha ha! [nắm tay] [nắm tay] [nắm tay]

Đây là nói nhảm...

Kỳ Duệ Phong: Cô đang nói với tôi hay là nói với Đường Nhất Bạch?

Đây là trạng thái không có mặt...

Vân Đóa: Đương nhiên là đang nói với anh rồi. Cố gắng lên!

Kỳ Duệ Phong: Hừ

Vân Đóa: ==

Vân Đóa: “Hừ” là muốn biểu đạt ý tứ gì?”

Kỳ Duệ Phong: Đánh lộn, là vẻ mặt này, tôi thích vẻ mặt này.

Vân Đóa: Tạm biệt anh chàng kiêu ngạo, hẹn gặp lại anh chàng kiêu ngạo.

Kỳ Duệ Phong: Hẹn gặp lại em gái trứng.

Vân Đóa: ....

Lúc Đường Nhất Bạch cầm di động đi vào ký túc xá thì Kỳ Duệ Phong ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, nói: “Vừa rồi Vân Đóa gửi cho tôi một tin nhắn rất nhàm chán, cậu có nhận được hay không?”

“Không.” Đường Nhất Bạch lắc đầu, anh nhìn thấy Kỳ Duệ Phong nhíu mày thì bổ sung: “Bọn em gọi điện thoại rồi.” Kỳ quái, lúc anh nói ra nhừng lời này thì trong lòng có đắc ý nhàn nhạt là sao...

Ngày hôm sau, sau khi Vân Đóa kết thúc công việc thì đi xem phòng. Lần này là một khu nhà ở gần tòa soạn của cô, lqđ đi bộ mất khoảng năm phút, vị trí địa lý rất không tốt. Trước kia cô đã từng thấy khu nhà này nhưng vì giá hơi cao nên cô vẫn không đếm xỉa tới sự hiện hữu của nó. Trong khoảng thời gian này cô xem đủ các loại phòng thuê thì rốt cuộc cũng hiểu được một sự thật: Tiền nào của đấy.

Cho nên quý thì quý, trong người mình có hơn một vạn đồng cơ mà, sợ cái gì chứ!

Tòa nhà B, tầng 1, số 102. Ừ, chính là chỗ này.

Cốc cốc cốc, Vân Đóa gõ cửa. Cô chỉ đợi một lát là cửa đã mở ra, bên trong là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, vóc dáng trung bình, mặc một cái tạp dề màu trắng, lộ ra cổ áo màu xám. Mái tóc ông gọn gàng chỉnh tề, tóc mai hơi bạc, râu ria được cạo rất sạch sẽ. Lúc ông mở cửa thì trong tay còn cầm theo một cái chảo.

Vân Đóa cười cười với ông: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Lộ phu nhân không ạ?”

“Vâng.” Ông gật đầu: “Cháu tới xem phòng sao? Vợ tôi vừa mới gọi điện nói với tôi, mời vào.”

Ông để Vân Đóa vào nhà, giúp cô lấy một đôi dép lê, sau đó ông quơ quơ chảo trong tay: “Tôi còn đang xào rau, cháu chờ một chút.” Ông thấy Vân Đóa gật đầu thì xoay người đi vào bếp.

Vân Đóa thấy ông vô cùng trầm ổn, bờ vai rẩ thẳng, giống như một gốc tùng. Cô than thầm, người đàn ông ở tuổi này mà không mập không còng lưng, nhìn người lại sạch sẽ chỉnh tề, tinh thần sáng sủa, đúng là khó có được.

Cô thay xong dép lê, đứng lên nhìn xung quanh phòng khách, vừa nhìn thì cô lại kinh ngạc há miệng.

Phòng khách vô cùng gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà cũng sáng bóng, không thấy một chút bụi bặm nào. Nếu như chỉ sạch không thì không đáng nói, bất kỳ một người nào ưa sạch sẽ đều có thể làm được, thế nhưng ở phòng khách, ngoại trừ sạch sẽ còn rất chỉnh tề, chỉnh tề tới mức hơi quá. Gối ôm dựa trên ghế salon rất thẳng, khoảng cách đều nhau; trên bàn bày một bình hoa tươi, đặt vào vị trí rất đẹp, trên tủ TV không có gì ngoài TV, thậm chí Vân Đóa không tìm thấy điều khiển từ xa bọn họ để ở đâul về phần những vật nhỏ đặt tùy ý, không hề có một cái nào.

Trên tường treo một bức ảnh cưới to, từ tuổi thì có lẽ là sau này vợ chồng chụp bù. Trên bức ảnh, bà chủ rất đẹp, có vẻ đẹp ung dung dịu dàng mà thời gian lắng đọng.

Cả phòng khách cho cảm giác ngay ngắn trật tự, đồ dùng trong nhà giống như đang chờ đợi kiểm duyệt.

Trong trận địa ngay ngắn này, một người kiểm duyệt đi ra. Một con... Husky mập mạp, thân hình to tròn.

Cái cằm Vân Đóa suýt rớt xuống, con chó này xuất hiện ở đâu thế? Hoàn toàn không cùng dạng với bức tranh trước mặt.

Còn có, trong nhà này có chó, sao có thể dọn dẹp sạch sẽ được như vậy? Sao có thể làm được?

Đúng là trăm mối không có giải đáp.

Chỉ số thông mình của Husky là nổi tiếng trong giới thú cưng, nó nhìn thấy Vân Đóa thì rất vui vẻ, lè lưỡi vẫy vẫy đuôi đi tới, ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt ngu ngốc như nói “Yêu tôi thì mau sờ sờ tôi đi”. Vân Đóa không hề nghi ngờ việc nếu như có trộm vào nhà thì con chó này cũng sẽ nhiệt liệt hoan nghênh người khách không mời mà đến đó.

Husky kiên trì ngửa đầu nhìn Vân Đóa, Vân Đóa bị sự cố chấp của nó làm cảm động, cô vươn tay xoa xoa đầu nó.

Nó rất vui vẻ.

Lúc này người đàn ông đã xào xong món ăn, ông đi tới cởi tạp dề ra. Lúc ông nhìn thấy Husky thì nói: “Làm sao mày ra được vậy, về đi.”

Husky không nghe lời ông mà xoay vòng vòng quanh Vân Đóa.

Người đàn ông cười nói: “Nó rất thích cháu.”

Ông đưa Vân Đóa đi vào phòng khách, Vân Đóa nói: “Nhà của chú ngăn nắp quá.”

“Ừ, trước kia tôi từng đi lính, dọn dẹp phòng ốc đã thành thói quen.”

Thì ra là thế. Vân Đóa đi theo ông dạo qua một vòng phòng khách rồi đi vào phòng ngủ. Ngôi nhà này có ba phòng, hai sảnh. Một phòng để làm phòng sách, phòng ngủ chính là của hai vợ chồng họ, chuẩn bị cho thuê là một phòng ngủ.

Phòng ngủ trang trí khá đơn giản, một bộ bàn ghế, trên tường là một tủ chìm trong tường có cửa kéo ra, tiết kiệm được rất nhiều không gian, nhìn phòng ngủ có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Gia giường và vỏ chăn là cùng một bộ, có màu xanh biển, in những bọt sóng xanh, chăn mền được gấp vuông vắn đặt ở đầu giường.

Trên giường có dán hai tấm poster, một tấm là Kobe Bryant (vận động viên NBA),một tấm là đường bay.

“Người ở phòng này trước đây là một cậu trai ạ?” Vân Đóa nhìn tấm áp phích hình Kobe rồi hỏi.

“Đúng vậy, ga giường và vỏ chăn cũng đã giặt rồi, nếu cháu để bụng thì có thể tự đổi.”

Vân Đóa lắc đầu: “Không có việc gì ạ.” Cô biết rõ ga giường và vỏ chăn đã được giặt, người bộ đội đã xuất ngũ thích sạch sẽ này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng.

“Nếu như cháu ở đây thì có thể tự trang trí phòng này được không ạ? Cháu không muốn để Kobe nhìn cháu ngủ...”

Ông cười nói: “Đương nhiên có thể chứ.”

Sau đó ông lại dẫn cô đi xem phòng bếp và buồng vệ sinh. Nếu như cô thuê phòng thì nhà vệ sinh này gần như là có Vân Đóa dùng, bởi vì trong phòng ngủ của vợ chồng bọn họ có nhà vệ sinh. Xem qua thì Vân Đóa rất hài lòng, sau đó đến lượt bàn về giá tiền. Vân Đóa xấu hổ muốn trả giá, đỏ mặt một lúc lâu mới nói được một câu: “Chú có thể bớt một chút được không ạ?”

Ông cười nói: “Việc này chú không làm chủ được, cháu chờ một lát, vợ chú sẽ về ngay.”

Ông vừa dứt lời thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa. Vân Đóa quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ đẩy cửa đi vào.

Người phũ nữ chính là người trên tấm ảnh cười, bà có dáng người thẳng cao gầy, làn da rất trắng, trang điểm tinh sảo thanh lịch. Lúc bà vào cửa thấy Vân Đóa cũng không nghĩ gì mà gật đầu với cô: “Đến rồi sao?”

“Vâng.”

“Vợ à.” Ông chủ nói với bà: “Cô bé này muốn thuê phòng của chúng ta, hỏi xem có thể bớt một chút nữa không.”

Bà chủ đi tới, dò xét Vân Đóa một chút, hỏi cô một vài vấn đề. Tuổi, công tác, bằng cấp, quê quán ở đâu, tiền lương bao nhiêu. Lúc hỏi tiền lương bà nghe thấy Vân Đóa nói một con số vô cùng ít ỏi thì nhíu mày tức giận nói: “Bây giờ những cơ quan dùng người đều keo kiệt, ngược đãi mấy đứa trẻ!”

Lúc bà nói chuyện khí thế rất lớn, giống như thường xuyên dạy bảo người khác. Vân Đóa khẽ run bả vai, hỏi bà: “Khụ, cho nên tiền thuê nhà...”

“Giảm hai trăm đồng cho cháu, cầm tiền này mua chút đồ trang điể đi. Cháu có trang điểm không?”

“Không ạ.” Vân Đóa cảm giác mình bị khinh thường.

“Tuổi trẻ chính là tiền vốn đấy.” Bà thở dài: “Ký hợp đồng đi, còn đứng lỳ ở đấy làm gì hả?”

“Hả? A, cảm ơn dì, cảm ơn dì!”

Người đàn ông còn hơi do dự: “Vợ à, bà thật sự muốn cho thuê sao?”

“Thuê, cũng không có ai ở vì sao lại không cho thuê được?”

Vân Đóa vô cùng vui vẻ ký hợp đồng. Măc dù từ lúc vào nhà dì không có vẻ mặt tốt, nhưng bà có thể dứt khoát giảm 200 đồng cho cô, rõ ràng là một người có tấm lòng rất tốt. Vân Đóa cảm giác mình gặp phải nhiều ngõ cụt như vậy, cuối cùng cũng may mắn một lần.

Sau khi ký hợp đồng, dựa vào việc áp một giao ba, cô đếm một xấp tiền gửi cho đối phương. Vân Đóa xong thì tạm biệt hai người, hẹn chủ nhật sẽ rời qua đây. Lúc cô đi, ông chủ và con Husky đưa cô tới cửa. Husky lưu luyến không rời quấn lấy cô.

Vân Đóa xoa xoa đầu Husky, cười hỏi: “Nó tên là gì thế ạ?”

“Nhị Bạch.”

Vân Đóa cảm thấy tên này có chút lạ. Husky này ngốc thì có ngốc, nhưng mà nó không hề trắng mà....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.