Chu Gia Dã cùng tôi tới trạm chờ xe buýt về nhà.
Ngày đó chỉ có khối lớp của chúng tôi lại đây tổng vệ sinh, học sinh ở nhà ga cũng không nhiều. Tuy nhiên Chu Gia Dã đến chỗ nào đều có người quen biết, những ánh mắt trong tối ngoài sáng cũng đang lén đánh giá tôi.
Chu Gia Dã tập mãi thành thói quen nên cũng không để ý, chỉ là nhìn cái trán đang sưng một cục của tôi lại dặn dò thêm một lần lời của thầy giáo ở phòng y tế: "Có việc gọi điện thoại cho tớ nha!"
Tôi gật đầu, lại bỗng nhiên nghĩ qua hôm nay liền không còn cơ hội.
Lúc xe buýt còn cách mấy trạm, tôi hỏi: "Tớ có thể thêm phương thức liên hệ của cậu không?"
Tôi hỏi quá đột nhiên, không đầu không đuôi.
Chu Gia Dã đầu tiên có hơi giật mình, nhướng mày cười một chút: "Có thể. Cậu muốn thêm cái nào, WeChat còn có chim cánh cụt."
Chu Gia Dã hỏi như vậy ngược lại làm tôi nghẹn lại.
Tôi hỏi lại cậu ấy: "Cậu dùng cái nào?"
"Tớ đều dùng."
"..."
Khi tôi hỏi không có nghĩ nhiều như vậy.
Tôi không hay chơi máy tính, sau khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết mới đăng ký một cái, tôi thêm bạn tốt không nhiều lắm, chỉ thêm Trương Nam Nam và Tưởng Chanh. Tưởng Chanh là điển hình cô gái ngoan ngoãn, ngày thường không có di động, máy tính cũng không nhưng Trương Nam Nam sinh động rất nhiều, bạn tốt cũng thêm rất nhiều người trong lớp chúng tôi.
Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-dem-tinh-yeu-gui-bien-nui/3316848/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.