Không khí giằng co như vậy làm tôi cảm thấy không khí đều đang nóng cháy, tôi cảm thấy không chịu nổi nữa. 
Chu Gia Dã giả vờ như thật sự không biết, tuy nhiên thường xuyên có người tới lớp học chúng tôi hỏi thăm cậu ấy, lúc trước tôi ngồi gần cậu ấy nhất, vị trí lại dựa gần cửa, người tìm tôi đặc biệt nhiều, mà mỗi lần tôi đều sẽ một năm một mười chuyển đạt cho cậu ấy, thật ra mỗi lần cậu ấy đều nghiêm túc nghe tôi nói xong, sau khi nghe xong chỉ nói đã biết, hiển nhiên đã sớm tập mãi thành thói quen. 
Cho nên tôi nói dối cũng coi như nói có sách mách có chứng, phù hợp lẽ thường đi. 
Sau đó tôi nghe Chu Gia Dã cười một tiếng: "Sau này đừng giúp người khác hỏi thăm này đó." 
"Ừm." 
"Còn không trở về nhà?" 
Tôi như được ân xá, ôm cặp sách đi qua bên người cậu ấy: "Tớ đi đây, hẹn gặp lại." 
* * * 
Cái mũi của tôi hoàn hảo không bị gì, ngay cả máu mũi cũng chưa chảy ra, thật đáng tiếc không có cơ hội kêu Chu Gia Dã đưa tôi đi bệnh viện. 
Chu Gia Dã tặng cho tôi túi kẹo mềm còn chưa ăn xong, tôi đặt nó với vở ở trên bàn sách, đèn bàn bao phủ ánh sáng ấm áp, chúng nó dịu dàng đứng ở nơi đó làm bạn tôi. 
Trương Nam Nam đã đăng album lên, có chuông nhắc nhở, cô ấy đã tải tất cả ảnh chụp hôm nay lên, tôi nhấn lưu từng tấm ảnh một. 
Trương Nam Nam chụp rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-dem-tinh-yeu-gui-bien-nui/3305363/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.