Bầu không khí trong phòng hiện nay đang rất nặng nề, hoặc đúng hơn là vì tâm trạng nên đó là cảm giác của An Ngọc lúc này.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi cách mình một khoảng với vẻ đề phòng, dù rằng chính bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó nở nụ cười điềm nhiên, dáng vẻ tựa lưng vào ghế còn có chút lười biếng nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trên người đàn ông này. Đặc biệt là khi anh nói rằng, anh sẽ cho cô biết lý do thật sự khiến anh chọn cô. Lúc nói điều đó, rõ ràng cô đã để ý thấy mắt anh ta chợt thay đổi, giống như đôi mắt của dã thú đang quan sát phản ứng của con mồi mà mình đã bắt được vậy.
Hữu Dương vắt chéo chân nhìn cô, hỏi.
- Cô đã bao giờ đi xét nghiệm máu hoặc đi hiến máu chưa? Có biết nhóm máu của mình là gì không?
Chủ đề kỳ lạ đột ngột xuất hiện. Dù không biết vì sao anh hỏi như vậy nhưng cô vẫn cẩn thận gật đầu.
- Tôi biết. Vì là nhóm máu hiếm nên tôi chưa bao giờ hiến máu cả.
- Đúng vậy. Câu hỏi tiếp theo nhé? - Nói đến đây\, anh hơi ngừng lại một chút\, ngón tay gõ gõ lên cằm\, giống như đang suy nghĩ nên lựa câu gì để nói cho dễ hiểu. Cuối cùng\, chẳng hiểu sao anh lại thở dài\, khẽ lẩm bẩm. - Không có Hiếu ở đây bất tiện thật đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813963/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.