Hôm nay, trong lúc đang huấn luyện, Hữu Dương nhạy bén phát hiện tình trạng của An Ngọc rất không ổn định. Mặt cô tái hơn so với bình thường, thậm chí cường độ thở dốc cũng dày hơn. Còn chưa kể, cô luôn vô thức ôm lấy bụng, mặt nhăn lại trông rất khó chịu. Vậy nhưng cô vẫn không than vãn với anh lời nào, mím chặt môi chăm chỉ tập luyện.
Cuối cùng, Hữu Dương đành ra hiệu tạm nghỉ, không nói không rằng kéo cô về phòng, sau đó bấm số gọi Dũng đến.
Cuối cùng, người ngại nhất chính là An Ngọc. Cô cắn môi, hai má đỏ bừng khi nghe Dũng báo cáo với anh rằng do cô đến kỳ sinh lý nên mới khó chịu như vậy, tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do cô có chứng lạnh tử cung, thể trạng âm hàn vì từ nhỏ không chú trọng điều dưỡng cơ thể. Nếu không phải trong thời gian này cô liên tục uống thuốc bổ thì có lẽ tình trạng còn xấu hơn bây giờ nhiều. Mà trước những kết luận của Dũng, An Ngọc cũng không phản bác, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên cô chịu đựng cơn đau này, mà có lẽ kể từ lúc dậy thì, cô đã luôn đối mặt, thậm chí là quen dần với cơn đau đó rồi.
Nói đến đây, Dũng hơi ngừng lại một chút, ái ngại nhìn Hữu Dương.
- Thể trạng âm hàn kị nhất là ăn đồ lạnh\, tốt nhất cô Ngọc nên ăn hay uống những đồ thiên ấm một chút\, nước cũng nên uống nước ấm. Mấy đồ vặt linh tinh cô đừng ăn nữa. Còn có\, anh à\, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813931/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.