Thật ra Hữu Dương không có ý định trèo lên giường cô nằm.
Sau khi xử lý xong công việc, anh trở về nhà, ăn uống và tắm rửa như thường lệ. Nhưng cảm giác thèm máu xuất hiện khiến anh nhớ đến cô. Nghĩ tới vẻ mặt chịu đựng của cô, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định qua phòng cô để kiểm tra tình hình.
Nhưng anh không ngờ, cô lại đang bị cơn ác mộng hành hạ. Phản ứng giãy dụa dẫu đã chìm vào giấc ngủ ấy, đối với anh không phải là điều lạ gì. Lúc đó anh chỉ nghĩ, à, hóa ra bất cứ ai trên đời này đều sẽ là kẻ yếu đuối khi bị ác mộng giày vò.
Anh hiểu rất rõ cảm giác ấy khó chịu đến mức nào, nhưng anh sẽ không đồng cảm. Mỗi người có một cuộc sống, ai cũng đều có nỗi đau của mình. Bị mài mòn trong chốn thương trường một thời gian dài, chứng kiến toàn bộ mặt trái của thế giới và sự lạnh lùng tàn nhẫn của con người đã khiến cả trái tim lẫn cảm xúc của anh trở nên chai sạn. Anh bước tới cúi đầu nhìn cô, ngón tay đưa ra điểm lên trán cô một cái, khẽ cười khi thấy giọt nước mắt của cô chảy ra.
- Em... quả nhiên quá yếu đuối.
Anh khẽ nói, sau đó quay người định rời đi. Nhưng bước chân anh đã phải sững lại khi bàn tay bị người phía sau nắm lấy.
Cô ấy đã nắm lấy tay anh như nắm một sợi dây cứu mạng, cô dùng hết toàn bộ sức lực vốn có của mình chỉ để níu giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813930/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.