Sau khi Hữu Dương rời đi, An Ngọc trốn trong phòng một lúc để điều chỉnh tâm trạng rồi mới thay đồ xuống nhà ăn sáng, sau đó đi tới phòng tập. Những kỹ năng cơ bản đã được anh dạy hết nên cho dù không có anh, cô cũng biết bản thân nên làm gì.
Buổi trưa anh không về nhà, cô ăn qua loa một ít, nghỉ ngơi một lúc rồi lại lao đầu vào tiếp tục luyện tập. Sau một thời gian, thể lực và kỹ năng của cô đã khá hơn rất nhiều. Trong lúc điều chỉnh động tác xoay người, cô giật mình khi trông thấy Hữu Dương đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, âm thầm quan sát cô. Không biết anh đã đứng ở đó từ bao giờ, bị cô bắt gặp cũng không hề nao núng, đến cả tư thế cũng không thay đổi.
- Anh về bao giờ vậy? - Cô nghỉ tay uống nước, mỉm cười nhìn anh. Bấy giờ anh mới cử động, nhấc chân đi về phía cô. - Một lúc rồi. Thấy em đang chăm chỉ như vậy nên quan sát một chút.
Anh lấy chiếc khăn bông trên ghế lên, xoa xoa lên mặt cô, lau giúp cô những giọt mồ hôi đang chảy. An Ngọc ngoan ngoãn đứng im cho anh làm, cô nâng mắt lên nhìn anh, hỏi.
- Vậy anh thấy thế nào?
- Khá lắm. Em học rất nhanh. Vậy nên hôm nay tôi sẽ cho em một bài kiểm tra thực chiến.
Nói xong, anh bỏ khăn trở về chỗ, quay người gọi.
- Vào đi.
An Ngọc tò mò ló đầu nhìn về phía cửa, thấy hai người vệ sĩ luôn phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813924/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.