Địa điểm An Ngọc muốn tới vẫn là căn nhà cũ tróc sơn kia. Ngồi trong xe, cô nhìn ra bên ngoài một lúc, ngón tay không ngừng vân vê lên chiếc nhẫn đang đeo trên cổ. Lim nhìn cô từ gương chiếu hậu, tần ngần một lúc mới lên tiếng.
- Chúng ta có vào không?
- Vào chứ. - Giọng An Ngọc nhẹ tênh. Lúc này, cô chợt nở một nụ cười khó đoán. - Đã tới tận đây rồi, tất nhiên em phải vào chứ. Em chỉ đang nghĩ nên dùng cách gì mới khiến bản thân cảm thấy thoải mái nhất thôi.
Đoạn, cô đẩy cửa ra, bước xuống. Lim cũng vội vã xuống theo.
Giống như nhận được lệnh, cửa xe mười hai chỗ mở ra, một đoàn người mặc đồ vest lịch sự bước xuống, khuôn mặt ai nấy đều hết sức lạnh lùng.
An Ngọc ra hiệu cho một người tới gõ cửa, người kia cũng thật thà gõ hai cái, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía trong, người kia nhấc chân đạp mạnh lên tay nắm cửa khiến nó gãy rời, rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai.
Đoàn người lần lượt xông vào xếp thành một đội hình nhỏ trật tự, An Ngọc và Lim bước vào sau cùng. Khi nhìn tên đại ca đứng bật dậy với khuôn mặt nhăn nhó, An Ngọc khẽ nở nụ cười.
- Lâu rồi không gặp. - Cô liếc bàn tay đang được băng trắng của gã, nụ cười trên môi càng tươi hơn. - Vết thương của anh thế nào rồi?
- Cô còn muốn gì nữa? - Khuôn mặt tên đại ca tối sầm, rõ ràng từ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813921/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.