Sự đụng độ khó chịu kia được An Ngọc vứt thẳng ra sau đầu ngay khi về đến nhà. Hôm nay Hữu Dương tan làm sớm hơn so với ngày thường. Nghe được tin, cô vội nhảy ra từ trong chăn rồi chạy ùa sang phòng của anh, hớn hở dâng lên bằng hai tay thành phẩm mà mình đã mất công chọn lựa, đôi mắt của cô lấp lánh hồi hộp chờ đợi phản ứng từ anh.
Hữu Dương đang trong tư thế cởi áo khoác. Anh nhìn hai cái thứ lòe loẹt trong tay cô bằng cặp mắt vô cảm, sau đó lại nâng mắt lên nhìn cô, giống như đang hỏi cái thứ rác rưởi mà cô đưa cho anh xem là cái thứ gì. An Ngọc mím môi nhịn cười, bày ra vẻ nghiêm túc giải thích.
- Cái này là ốp đôi đấy, anh chưa thấy bao giờ sao? - Nói đến đây, cô còn bĩu môi phụng phịu, lầm bầm trách cứ. - Em còn cố ý mua điện thoại giống với anh để dùng cái này đấy, xem ra anh không thích rồi. Vậy thôi bỏ đi.
Đoạn, cô chẹp miệng ra vẻ tiếc nuối, thả cả hai chiếc ốp xuống bàn uống nước rồi chạy về phòng, trèo lên giường đắp chăn ngoan ngoãn nghịch điện thoại.
Một lúc sau, cửa phòng của cô mở ra, Hữu Dương mặc đồ ngủ thong thả bước vào, trên tay anh là một chiếc ipad và...
An Ngọc trợn mắt nhìn anh, dụi mắt mấy lần để khẳng định bản thân không hề nhìn nhầm. Đúng vậy, anh đang cầm cái ipad mà anh thường dùng để làm việc, và cả điện thoại đã được khoác một chiếc áo mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813913/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.