Đức Tùng đưa An Ngọc về nhà, thật sự muốn công khai thân phận của cô trong giờ cơm tối. Lúc cô xuất hiện, ba người còn lại trong nhà đều hết sức ngạc nhiên. Đức Tùng cũng không hề có màn dạo đầu nào, vừa ngồi xuống, ông đã nói thẳng rằng An Ngọc là con gái thất lạc nhiều năm của ông. Và dù cô bằng tuổi Thanh Vân nhưng nếu tính theo tháng, cô sẽ phải gọi cô ta là chị. 
Một thoáng yên lặng xuất hiện, Gia Hưng kinh ngạc nhìn An Ngọc ngồi lặng im một bên, mẹ của Thanh Vân thì tái mặt, còn Thanh Vân thì trợn mắt, đập bàn đứng bật dậy. 
- Không thể nào! Không thể có chuyện đó! Bố, bố còn tỉnh táo không? Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bừa. Cô ta là con của hai bác, bố nhận nuôi cô ta làm cái gì? 
- Không phải nhận nuôi. - Đức Tùng vẫn nghiêm mặt, điềm nhiên giải thích. - Ngọc là con gái ruột của bố, cũng là em gái ruột của con. 
- Bố đừng có hồ đồ! - Thanh Vân gào lên. - Bố lấy đâu ra người con nữa chứ? Mẹ ở cạnh bố nhiều năm như vậy, bố chưa từng ra ngoài ăn vụng. Bố bị cô ta lừa đúng không? Bố tỉnh táo lại đi! 
Thanh Vân vừa dứt lời, mẹ cô ta lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt vặn vẹo nhìn vào Đức Tùng. 
- Là mụ ta đúng không? - Bà rời khỏi chỗ lao tới nắm lấy cổ áo ông ta, gào lên. - Ông vẫn qua lại với con ả đó đúng không? Sau đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-co-mot-giac-mo/2813881/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.