"Chìa khóa của em đâu? Mau mở cửa ra đi." Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi có vẻ còn chưa hiểu ý nên vội thúc giục.
"Hả. À vâng ạ."
Hàm Chi luống cuống mà đưa tay vào túi lấy ra chiếc chìa khóa, cô mở khóa phòng rồi đẩy cửa ra. Thẩm Quân Kỳ tiếp tục bế Hàm Chi đi vào bên trong rồi đặt cô ngồi lên giường. Suốt cả chặng đường từ lúc ở dưới cầu thang cho đến giờ Thẩm Quân Kỳ chưa từng đặt Hàm Chi xuống đất một lần nào cả.
"Cảm ơn anh"
Hàm Chi ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Kỳ, nói cảm ơn với một giọng chân thành nhất.
"Không có gì. Đó là nhiệm vụ của anh mà." Thẩm Quân kỳ nháy mắt, mỉm cười với Hàm Chi, rồi mới đi ra khỏi phòng. Hàm Chi tò mò nhìn theo thì thấy Thẩm Quân Kỳ đã quay trở lại một cách nhanh chóng. Thì ra Thẩm Quân Kỳ đi xuống lầu để lấy túi xách mà anh đã lấy các vật dụng ở nhà Hàm Chi đem về. Thẩm Quân Kỳ đặt túi xách lên bàn, nhìn Hàm Chi rồi nói.
"Những gì em dặn tôi về nhà trọ của em lấy đều đã đầy đủ trong túi này rồi nhé. Chút nữa em coi có cần gì nữa không? Nếu cần thì cứ báo cho tôi."
"Tôi biết rồi. Cảm ơn anh." Hàm Chi gật đầu nói cảm ơn một lần nữa.
"Được rồi. Đừng cảm ơn mãi thế. Em nghỉ ngơi đi. Anh ra ngoài"
"Dạ"
Thẩm Quân kỳ thấy Hàm Chi không còn vấn đề gì cần giúp đỡ nữa rồi thì mới đi ra khỏi phòng. Anh thuận tay đóng cửa lại cho Hàm Chi.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506337/chuong-43.html