"Sao thế? Sao em lại ngồi thẫn thờ ở chỗ này?" Giọng nói của Thẩm Quân Kỳ vang lên khiến cho Hàm Chi giật mình quay lại. Cô nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ đang bước gần tới chỗ mình, trên tay xách một túi to, chắc là đồ đã đến nhà cô đem về. "Không có gì"
Hàm Chi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.
“Không có gì sao không vào nhà mà lại ngồi ở đây? Để mẹ anh biết được thì lại trách anh không chăm sóc con dâu của bà tốt nữa."
Thẩm Quân Kỳ nhíu mày, không vui mà nhìn Hàm Chi. Anh chạy đến nhà Hàm Chi lấy đồ cho cô nàng rồi quay trở về đây.
Lúc Thẩm Quân Kỳ bước xuống xe thì đã bị bóng dáng lẻ loi ngồi một mình trong sân của Hàm Chi mà thu hút. Cô nàng cứ ngồi đó, ngơ ngẩn mà ngồi nhìn chăm chú vào điện thoại. Cả người như người mất hồn. Vì vậy Thẩm Quân Kỳ mới tiến đến gần xem thử. Thế nhưng dù anh bước đến sát lại thì Hàm Chi dường như vẫn không nhận ra anh đang đứng bên cạnh. Trong lòng của Thẩm Quân Kỳ cảm thấy rất khó chịu nên mới lên tiếng gọi cô.
"Ơ. Tôi không có gì thật mà, chỉ muốn ra ngoài vườn đi dạo chút thôi. Sau đó mệt quá nên mới ngồi xuống đây nghỉ mệt thì gặp anh về. Anh làm gì hung dữ như vậy chứ?”
Hàm Chi thấy Thẩm Quân Kỳ trở nên gay gắt với mình thì mới cất lời giải thích. Không biết hôm nay ai lại chọc trúng người đàn ông này nữa rồi. Tự dưng lại về gây sự với cô?
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506336/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.