"Ở trọ? Nhà con ở quê à? Sao con không sống chung với gia đình?” Bà Thẩm hỏi lại Hàm Chi.
"Chuyện này."
Nét cười trên miệng của Hàm Chi cứng lại. Mỗi khi nhắc về chuyện gia đình Hàm Chi lại không nhịn được chua xót. Gia đình của cô hiện tại chỉ còn cô và người bố đang ở trong bệnh viện mà thôi.
"Mẹ, nhà Tiểu Chi ít người nên cô ấy không sống với người thân".
Thẩm Quân Kỳ ở bên cạnh, vốn định im lặng lầm lì mà nghe mẹ anh và Hàm Chi nói chuyện qua lại thôi. Thế nhưng khi mẹ anh hỏi câu này, Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn đến gương mặt cứng ngắc của Hàm Chi liền biết ngay không ổn rồi. Vì vậy anh liền lên tiếng trả lời thay nhằm giúp giải vây cho Hàm Chi.
“Gia đình ít người?"
Bà Thẩm nghe xong câu nói của Thẩm Quân Kỳ thì hơi ngờ ngợ nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm. Bà Thẩm nhìn Hàm Chi một chút, ngập ngừng hỏi lại.
"Ba mẹ của con."
"Ba cô ấy gặp tai nạn nên hiện tại đang phải ở bệnh viện. Cô ấy ở trọ một mình thôi. Mẹ. Mẹ đừng hỏi nữa."
Thẩm Quân Kỳ tiếp tục thay Hàm Chi trả lời, ánh mắt nhìn mẹ mình mang ý khuyên can. Bà Thẩm nhận được tia hàm ý trong mắt Thẩm Quân Kỳ thì cũng không hỏi Hàm Chi về gia đình của cô nữa. Chuyện này nếu bà muốn biết thì để sau hỏi lại Thẩm Quân Kỳ cũng được. Hoặc là bà có cách riêng để biết được. Không cần phải vội.
"Sống trọ một mình. Vậy chắc điều kiện cũng không tốt lắm nhỉ?" Bà Thẩm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506331/chuong-37.html