"Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ vậy hả?"
Thẩm Quân Kỳ thầm tự hỏi trong lòng nhưng không dám nói ra miệng. Anh sợ lại chọc phải chỗ nào khiến bà Thẩm càng trở nên tức giận với anh hơn.
"Dạ. Mẹ đi trước đi. Anh Kỳ sẽ dìu con vào sau ạ"
Hàm Chi mỉm cười nói với bà Thẩm, chỉ vào nơi cổ chân của mình.
"Chân con đang bị thương nên sẽ đi sau ạ".
"Ừ. Vậy mẹ đi vào trước chờ con nhé" Bà Thẩm nhìn bộ dáng của Hàm Chi thì gật đầu đáp ứng cô. Sau đó quay sang Thẩm Quân Kỳ, giọng hằn học.
“Quân Kỳ. Mau đỡ Tiểu Chi vào ăn sáng"
"Dạ thưa me."
Thẩm Quân Kỳ trưng ra bộ mặt sưng xỉa mà đáp lời mẹ mình, khiến cho bà Thẩm không hài lòng mà giơ tay lên đánh anh một cái.
"Lo mà chăm sóc Tiểu Chi cho cẩn thận, không thì con biết tay mẹ".
Bà Thẩm trừng mắt với Thẩm Quân Kỳ, buông lời đe dọa sau đó bước chân vào trong nhà bếp,
Thẩm Quân Kỳ chờ bà Thẩm đi khuất rồi thì liền bước đến ngồi cạnh Hàm Chi, khó hiểu mà hỏi:
"Rốt cuộc là em đã nói chuyện gì với mẹ anh vậy hả? Sao tự dưng anh lại bị mắng".
"Ơ hay. Tôi có nói gì đâu chứ?"
Hàm Chi nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà nói,
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh còn dám chất vấn tôi? Trước khi ra khỏi phòng anh nói gì hả? Cuối cùng anh để một mình tôi chịu trận trước mẹ anh?"
“Cái này sao anh biết trước được chứ? Em không thấy thái độ của mẹ đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506330/chuong-36.html