"Hôm qua tôi ngủ mất rồi thì làm sao tôi biết được chứ?” Hàm Chi tức giận mà nói lại.
"Nếu mà em không biết được thì nên chấp nhận đi chứ?" Thẩm Quân Kỳ được nước làm tới mà nói.
"Mà em đừng có ở đây nói lung tung nữa. Mau thay đồ ra gặp mẹ anh đi. Để bà vào đây một lần nữa thì không hay đâu".
“Quân Kỳ. Xong chưa con? Gần hết mười phút rồi đó nha." Vừa dứt lời thì tiếng nói của bà Thẩm đúng lúc vang lên ở ngoài phòng khách.
"Mẹ chờ chút. Tụi con đang thay đồ".
Thẩm Quân Kỳ càng trở nên gấp gáp hơn. Anh la lớn để đáp lời với bà Thẩm sau đó quay trở lại nhìn cô.
"Đó. Em thấy chưa. Mau lên. Mẹ sắp xông vào nữa rồi đó"
"Khoan đã."
Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ hối thúc mà hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Trước hết anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao tôi phải ra ngoài gặp mẹ của anh không? Mẹ anh thì anh tự đi gặp đi chứ, liên quan gì đến tôi? "
"Em quên thỏa thuận đã hứa với anh rồi à?" Thẩm Quân kỳ nghe cô hỏi lại mình câu hỏi như vậy thì lập tức nghiêm giọng mà nói "Em đừng tưởng hợp đồng em chưa ký thì có quyền lật lọng với anh nhé"
“Thỏa thuận? Hợp đồng?"
Hàm Chi nói lại hai từ này, sau đó cũng nhớ ra cái mà Thẩm Quân Kỳ đang nói đến là gì. Thẩm Quân Kỳ yêu cầu cô làm vị hôn thê của anh ta để ra mắt ba, mẹ anh ấy, đối phó với hai người lớn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506325/chuong-31.html