Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau
Ban đêm là thời điểm Ôn Hương lâu náo nhiệt nhất, là nơi phú gia công tử không tiếc ném vạn kim hoặc mang đến bảo bối quý trọng nhất, mục đích cũng chỉ vì muốn thấy mặt của TrọngYên Nhi. Đáng tiếc chính là, cho dù Tú bà trong lòng vui mừng thoải mái nghĩ rằng sẽ đón nhận những thứ bảo bối đáng giá kia, thì Trọng Yên Nhi lại cự tuyệt bà ta, cũng bắt bọn họ đều phải trả lại những thứ đã nhận của từ họ. Phú gia công tử ở cửa không nhìn thấy được Trọng Yên Nhi, trong lòng tự nhiên cũng mất hứng, nhưng cô nương ở Ôn Hương lâu làm sao chỉ có một người? Những cô nương mày hoa da phấn kia đung đưa vài ánh mắt, mấy vị phú gia công tử liền đem trái tim thề thốt vứt ra sau ót, ôm các nàng đến phòng sung sướng một phen. Bên trong hậu viện của Ôn Hương lâu, Lưu Lê điều khiển xe mang theo Đoàn Can Linh đi trên đoạn đường quen thuộc tránh mấy người khách đang được mấy cô nương hầu hạ đi tới đi lui, rồi sau đó tiến vào gian phòng của Trọng Yên Nhi. Một bên gõ cửa một bên trong đầu phải thêu dệt lý do mang theo Đoàn Can Linh. Cửa bị Liễu Nhi mở ra, Liễu Nhi đối với Lưu Lê là vừa quen thuộc vừa xa lạ, thấy phía sau lưng nàng còn có một nữ tử có tướng mạo xinh đẹp, Liễu Nhi cho là khách đi nhầm gian phòng, vừa muốn đóng cửa lại bị Trọng Yên Nhi ngăn cản, để cho nàng nghênh đón người đi vào. "Yên Nhi." Lưu Lê cường điệu giống như một hài tử làm sai chuyện mà gọi Yên Nhi, đem đám người xung quanh biến thành không khí, tiến lại ôm lấy nàng. Đầu ra sức mà cọ vào hõm vai của Yên Nhi, cử động của Lưu Lê làm Liễu Nhi sợ hết hồn, trước giờ chưa từng có ai dám to gan khinh bạc tiểu thư mình vậy a! Nghĩ phải đem người này kéo quăng ra ngoài, thì tiếp nhận được ánh mắt của Trọng Yên Nhi, chỉ có thể đàng hoàng đứng một bên làm người tàng hình, trong lòng tự suy đoán quan hệ của tiểu thư nhà mình với người này. . Truyện Truyện Teen "Lê, nàng làm sao trở về muộn như vậy? Nàng ta là?" Trọng Yên Nhi ý thức được, chỉ cần nàng thuộc về Lưu Lê, cho nên gian phòng của nàng cũng đồng dạng là gian phòng của Lưu Lê. Chẳng qua là nàng có chút không rõ ràng, tại sao Lưu Lê trở về lại còn mang theo một nữ tử đến đây? Nữ tử như vậy, cho dù đứng tại nơi đó an tĩnh như vậy, cũng ẩn không được cốt khí cao ngạo của nàng ta. "Nàng là...Ách, chính là cái kia." Lưu Lê rất ít khi đối với người yêu nói dối, hiện tại để cho nàng tùy tiện thêu dệt lý do, thật sự so sánh với đi trộm còn khó khăn hơn. Cái đầu tiếp tục chôn ở chỗ cổ của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê chỉ hy vọng tất thảy mọi chuyện chẳng qua là mộng, chỉ cần thời điểm một lần nữa nàng xoay người lại thì Đoàn Can Linh đã biến mất không thấy đâu. Đáng tiếc đây là chuyện không thể nào, Lưu Lê còn chưa nói rõ ràng "cái kia", thì Đoàn Can Linh đã đi tới thay nàng nói: "Ta sao, tất nhiên là nương tử của Lê. Ngươi chính là người nàng thích sao? Mặc dù nàng trước đã có ngươi, bất quá tuổi tác của ta tựa hồ so với ngươi lớn hơn, cho nên ta không có cách nào gọi ngươi là tỷ tỷ, chỉ có thể gọi ngươi là muội muội thôi." Mới vừa rồi nghe Trọng Yên Nhi gọi nàng ấy là Lê, Đoàn Can Linh rất tự nhiên cũng gọi theo, mặc dù không biết tên của Lưu Lê. "Hừ! Ngươi có thôi đi không! Cái gì mà nương tử, cái gì mà phu quân! Ta với ngươi nửa sợi len quan hệ cũng không có, được chưa." Lưu Lê xém chút nữa tại chỗ nhảy dựng lên đáp lời, nàng có chút nổi giận, tại sao nàng gặp phải người này chứ, tại sao muốn nàng xem tiền như rác! Nàng không làm! Kiên quyết không làm!!! "Nửa sợi len là thứ gì ta cũng không hỏi đến, ngươi nói không là không sao? Thế gian này còn có hai chữ công lý không?" Đoàn Can Linh nở nụ cười, nàng tựa như thích Lưu Lê bộ dạng tức giận dựng ngược bộ lông lên, thật sự là thú vị vô cùng mà. "Ngươi....." Còn nói công lý! Một Lưu Lê ngày thường luôn hùng hồn và tốt bụng căn bản không thể hiện diện trước mặt nàng ta được, bỗng dưng nàng có một loại cảm giác ngửa mặt lên trời, nước mặt rơi thành bão tố, nàng đã tạo nghiệt gì vậy? Ông trời lại không giải thích được cho nàng, để nàng chuẩn bị mà đối phó với người này a! Còn công lý, công lý ở đâu a! Không Minh đại sư nếu như đang ở trước mắt nàng, nàng thật sự muốn hỏi hắn một chút, có phải mình đã đắc tội với pho tượng thần tiên nào không, nếu không tại sao lại có "cuộc sống không ngừng khổ sở" thế này. "Lê, nàng đi đến phòng của Liễu Nhi trước, được không? Liễu Nhi lâu như vậy cũng không gặp ngươi, luôn có lời muốn nói với nàng ta, phải không? Nàng xem, Liễu Nhi cũng không nhận ra nàng rồi." Trọng Yên Nhi kéo tay Lưu Lê nhẹ nhàng xoa bóp, vừa phân phó Liễu Nhi đem nàng dẫn đến phòng của Liễu Nhi. Ý tứ kia bất quá cũng đã rõ ràng, nàng có lời muốn nói cùng với vị "nương tử" của Lưu Lê không biết từ đâu xuất hiện. Liễu Nhi vốn đang tự suy ngẫm quan hệ tiểu thư nhà mình và Lưu Lê, nghe xong lời của Trọng Yên Nhi thì giống như Trượng Nhị hòa thượng, sờ không được đầu óc. Nhưng lời của tiểu thư chính là mệnh lệnh, không cho phép Lưu Lê đưa ra ý kiến phản đối gì, dắt vạt áo của nàng kéo ra khỏi gian phòng của Trọng Yên Nhi, động tác y chang như động tác của Đoàn Can Linh. Lưu Lê còn chưa kịp hỏi Trọng Yên Nhi muốn cùng Đoàn Can Linh kia nói cái gì đã bị Liễu Nhi cứng rắn kéo đi vào một gian phòng khác, ngồi trên ghế tròn của gian phòng, Lưu Lê có thấy tâm tư của mình đã sớm phiêu diêu không biết đến nơi nào rồi. Nàng không sợ Trọng Yên Nhi đối với Đoàn Can Linh nói gì đó tàn nhẫn, chỉ sợ Đoàn Can Linh hồ ngôn loạn ngữ * hoặc là cùng Trọng Yên Nhi động thủ. *Hồ ngôn loạn ngữ 胡言乱语 – Ăn nói lung tung Hai nữ tử động thủ cũng không phải là không thể nào, nếu quả thật động thủ, Yên Nhi của nàng làm sao đánh lại chứ? Nghĩ tới điều này, Lưu lê tựa như lửa thiêu ở mông, cứ ngồi không yên, ánh mắt ngoắc ngoắc ngó chừng Liễu Nhi, thẳng đem nàng ta sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?! Ta...ta đã nói với ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân a!!" "Liễu Nhi, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Lưu Lê, chính là cái người Lê Nhi ban đầu bán mình chôn cất huynh đó." Lưu Lê kề sát vào nàng, để nàng xem rõ mặt của mình. Mặc dù khi đó dùng chu sa bôi lên một chút trên mặt, nhưng mà đường viền mặt của mình cũng không thay đổi, chỉ cần xem lời của mình vẫn có thể nhận ra mình. "Ngươi....ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thật sự là Lê Nhi sao?!" Liễu Nhi lại lùi về sau mấy bước, nàng thật sự không thể tin được Lưu Lê trước mắt lại chính là Lê Nhi lớn lên vôi cùng có lỗi với mọi người. Vỗn tưởng rằng nàng là công tử mà tiểu thư có quan hệ vô cùng tốt, nhưng mà....Liễu Nhi hồ đồ, nàng là Lê Nhi, là nữ tử, nhưng mà mới vừa rồi cùng tiểu thư nhà mình...vừa nãy lại rõ ràng ở một chỗ ôm ấp nhau. Trời ạ! Liễu Nhi há to mồm, tiểu thư biến mất trong một khoảng thời gian rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi!!! "Liễu Nhi, ta thật sự là Lê Nhi mà." Ta phi, Lưu Lê cảm thấy xưng hô "Lê Nhi" từ trong miệng của mình nói ra, có một loại nói không nên lời, không được tự nhiên. Dĩ nhiên, không chỉ là nàng, Liễu Nhi lúc nghe thấy nàng nói hai chữ "Lê Nhi", chẳng qua là dòm dòm ngó chừng nàng, phảng phất thấy chuyện kỳ dị nhất trên thế giới. Trong phòng chỉ có hai người, một khi người kia trở nên trầm mặc, thì người còn lại cũng chỉ có thể câm miệng lo lắng. Thật sự là quá mức khó chịu, Lưu Lê chuẩn bị bỏ lại Liễu Nhi đi đến gian phòng của Trọng Yên Nhi, nhìn thử xem rốt cuộc hai nàng ấy đang nói cái gì. Chẳng qua là tay nàng còn chưa đụng đến cửa, Liễu Nhi như pháo nổ tự kích hoạt nhảy đến trước cửa chặn lại Lưu Lê, nói: "Không cho phép đi, không có căn dặn của tiểu thư, ngươi chỉ có thể ở chỗ này." "....." Lưu Lê sửng sốt, nha đầu này lúc nào cũng nghe lời như vậy, mạnh đến như vậy. Cẩn thận quan sát Liễu Nhi, phát hiện nàng bây giờ với lúc trước cũng không có nửa điểm thay đổi, chẳng qua là tư thế hai cánh tay giang ra bấu vào cánh cửa có hơi khoa trương. Để cho nàng phải ngoan ngoãn ở chỗ này? Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, bằng một Liễu Nhi mà muốn ngăn cản mình, đã lại là chuyện không thể nào. "Hà hà, Liễu Nhi...." Lưu Lê đột nhiên nở nụ cười, vươn ra hai cánh tay lấy tốc độ cực nhanh dò hướng dưới hai nách của Liễu Nhi, mười ngón tay không ngừng cong lên mà gãi. Nhột, người bị nhột cười khổ không được, Liễu Nhi sợ nhất là nhột, bị Lưu lê dùng thế công gãi ngứa mãnh liệt như vậy liền nhanh chóng bại trận, dùng sức gia tặng động tác dưới nách kéo Liễu Nhi đang chạy trốn tới gian phòng bên kia. Thừa dịp Liễu Nhi đang nhột mà lùi về, Lưu Lê mở cửa thở hỗn hển mấy bước đi tới trước cửa gian phòng của Trọng Yên Nhi. Vừa mới đến gần, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm cái chén rơi xuống đất. Cái chén rơi xuống đất?! Lưu Lê bị tiếng vỡ vụn từ phòng truyền ra làm sợ hết hồn, còn tưởng rằng hai người nói chuyện với nhau không xong liền trực tiếp động thủ làm bể cái chén. Nhấc chân đem cửa đá văng, Lưu Lê đã sớm không còn kịp để ý đến vấn đề giữ hình tượng, giơ tay đưa lên giữa không trung mà hét lớn một tiếng: "Dừng tay cho ta!!!!" Í?! Ách.... Cảnh tượng trước mắt làm cho Lưu Lê trong nháy mắt đứng hình, làm gì có tiết mục đánh nhau làm bể chén chứ? Hai người đang ngồi thật vững chắc trên ghế tròn, hiện tại chính là không giải thích được hành động đột nhiên đập cửa tiến vào của Lưu Lê. "Lê, nàng...không có chuyện gì chứ?" Trọng Yên Nhi chính là không giải thích được mà nhìn Lưu Lê, không rõ ràng nàng làm sao đột nhiêu xông vào lại la lớn như vậy. "Ách...hai người không có đánh nhau sao? Ta mới vừa rồi có nghe âm thanh cái chén bể mà." Lưu Lê thả tay xuống, ngó chừng nhìn nhìn, quả nhiên phát hiện ở trước mặt mình có một mảnh chén bể nhỏ. Cái này chứng mình, không phải là nàng nghe nhầm, mà thật sự là bể chén rồi. "Mới vừa rồi cho tỷ tỷ cầm cái chén, nghĩ sẽ rót chén trà cho nàng, ai ngờ không cẩn thận lại đem cái chén làm rơi xuống đất." Trọng Yên Nhi ngại ngùng nói, nhấc tay lên một lần nữa thay Đoàn Can Linh rót đầy chén trà. "Tỷ tỷ? Các ngươi...?" "Yên Nhi muội muội so với ta nhỏ hơn, tất nhiền là kêu ta là tỷ tỷ." Đoàn Can Linh nhấp một ngụm trà, ưu nhã ngáp một cái, nói: "Muội muội, tỷ tỷ có chút mệt mỏi rồi." "Nếu tỷ tỷ đã buồn ngủ rồi, vậy thì mời tỷ tỷ đến gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nếu như có nhu cầu gì, tỷ tỷ cứ việc nói." Trọng Yên Nhi đứng dậy nói. "Vậy ta đi đây." Đoàn Can Linh đứng dậy, thời điểm lúc sắp đến cửa thì quay đầu lại, hướng Lưu Lê nói: "Phu quân, tối nay ta không thể ngủ cùng ngươi được, để muội muội hầu hạ ngươi thật tốt nha, sáng mai chúng ta gặp lại, ngủ ngon." Nói xong, Đoàn Can Linh mở cửa trực tiếp rời khỏi gian phòng. "...." Lưu Lê sững sờ, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, tại sao lại có công phu xưng muội kêu tỷ như vậy? Nó giống như nàng có hai người yêu vậy. Lưu Lê chớp chớp đôi mắt nhìn Trọng Yên Nhi, nhếch mép hỏi: "Yên Nhi, nàng ấy cùng nàng đã nói gì vậy? Làm thế nào mới có một lúc liền...hơn nữa, ta và nàng ấy thật sự không có quan hệ gì cả, nàng phải tin ta a!!" "Yên Nhi tất nhiên là tin nàng. Chỉ là Lê, nàng không cảm thấy có thêm nhiều người hầu hạ nàng không phải tốt hơn sao? Huống hồ, tỷ tỷ lại xinh đẹp hơn người, lại hiểu chuyện hơn Yên Nhi, nếu nàng cùng nàng ấy bên nhau thì chẳng phải rất phù hợp sao." Lúc nói những lời này, nàng vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt của Lưu Lê, trong lời nói cũng không có nửa điểm giả dối, là sự hy vọng thực sự. "Yên Nhi, tại sao lại nói những lời này? Ta không thích nàng ấy, ta chỉ thích nàng thôi, nàng ấy rốt cuộc đã nói gì với nàng? Sao có thể để nàng thay nàng ấy nói những lời này? Nàng rõ ràng hiểu được ta đối với nàng căn bản là...." Ngón tay dài thon nhỏ đặt lên trên môi của Lưu Lê, ngăn cản nàng nói tiếp. Trọng Yên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Lê, Yên Nhi cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Chuyện này chúng ta không cần nhiều lời, nàng cũng đừng hỏi nhiều, thuận theo tự nhiên là tốt rồi." "Ta...nhưng mà..." "Lê, nàng đã quên Yên Nhi nói gì với nàng sao? Yên Nhi đời này chỉ có một đoạn tình, cùng một người, mà người đó chính là nàng. Nếu là như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ đến những thứ khác chứ? Huống chi, trừ Yên Nhi ra, trong lòng nàng vốn còn có một người. Như vậy, nàng đã sớm không thuộc về một mình Yên Nhi rồi. Được rồi, được rồi, chúng ta không nói đến những thứ này nữa, được không? Yên Nhi thật lâu không có ở trên giường mình ngủ rồi, tối nay nàng có muốn... ôm Yên Nhi ngủ giống như hôm qua hay không?" Trọng Yên Nhị đỏ mặt, lộ ra bộ dáng tiểu nữ tử thẹn thùng. " Được...Ta ôm nàng ngủ." Giai nhân ước hẹn, làm sao mà cự tuyệt chứ? Lưu Lê từ từ hôn xuống đôi môi của Trọng Yên Nhi, cởi đi y phục, trong phòng chỉ còn lại một mảnh triền miên ấm áp. ______Chương 39_____
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau