Lưu Lê là người số lần hối hận cực kỳ ít, nhưng mà hôm nay, sau khi nghe xong lời nói hoàn chỉnh của nữ nhân này, nàng rất muốn hung hăng tự tát cho mình một bạt tai.
Cái gì gọi là mua dây buộc mình, cái gì gọi là dời tảng đá đập chân mình? Lưu Lê khóe môi nhận một trận co quắp. Nàng làm sao lại rảnh rỗi đến nỗi, không có chuyện gì khác để nói, mà lại nói trong bang còn thiếu Phó Bang chủ phu nhân chứ?! Giờ thì hay rồi, Phó Bang chủ phu nhân thì thiếu, Bang chủ phu nhân thì lại có.
Nhìn bốn phía một cái, những ánh mắt, nét mặt đều đang trợn mắt hốc mồm mà nhìn mình, Lưu Lê coi như cũng hiểu, khoảng thời gian mình rời đi bọn họ đã tự mình trải qua cái gì gọi là "hành hạ" rồi.
Được, nếu tài hùng biện của chúng ta đã không tốt thì không chơi trò hùng biện nữa. Lưu Lê nắm chặt quả đấm cố gắng hít sâu mấy cái, lộ ra nụ cười tương đối hoàn mỹ, nói: "Vị cô nương này, chúng ta cũng không thiếu Bang chủ phu nhân. Còn có, ta ngay cả tên ngươi cũng không biết làm sao đem ngươi thu làm phu nhân đây, đây không phải là quá mất đạo đức sao? Ngươi có phải gia đình ly tán hay không? Hay là rời nhà bỏ trốn? Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu, ta tự mình đưa ngươi trở về đó." Ngươi đừng ở chỗ này của ta thêm ngột ngạt, thêm phiền phức nữa! Lời nói phía sau, Lưu Lê cũng không dám nói ra, sợ nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-trom-tam/1421502/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.