Chương trước
Chương sau
Uy Hàm nhíu mày: “Tôi chỉ cảm thấy kì lạ nên hơi lo lắng, cậu chưa từng lo lắng sao?”
Bởi vì thân phận của Kiêu Mặc Hiên đặc biệt, ngoài sáng trong tối có vô số kẻ địch, người có ý đồ xấu với anh càng đếm không xuể, cho nên Mộc Ca đột nhiên xuất hiện làm cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ cũng không phải không có lý.
Phong Tử gật đầu: “Cũng đã lo lắng, cũng đã điều tra, nhưng bối cảnh của cô ấy sạch sẽ, không có bất kỳ hồ sơ xấu nào.”
“Nếu là như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì. Tôi rất tin tưởng thực lực của các người, hơn nữa Kiêu Mặc Hiên làm việc luôn luôn cẩn thận, nếu không phải tin tưởng trăm phần trăm thì cũng đã không giao tính mạng của mình vào trong tay cô ấy, trừ khi cậu ta muốn lấy thân mạo hiểm?"
Phong Tử bị câu “lấy thân mạo hiểm” của anh ta làm cho cảm thấy lo lắng: “Ngày mai diễn tập đối kháng cô ấy chắc cũng có tham gia, tôi sẽ để ý nhiều hơn.”
“Ừm, để ý kĩ vẫn tốt hơn. Thân phận của cậu ta đặc thù, lại thêm tình trạng thân thể của cậu ta nếu để cho ông cụ và người lớn trong nhà biết cậu ta xảy ra chuyện bên cạnh chúng ta, hai chúng ta có thể có quả ngọt để ăn sao?”
"Cho nên đây chính là mục đích gọi anh tới, anh chăm sóc thân thể anh ấy, tôi bảo hộ an toàn của anh ta."
"Mẹ nó, các người đúng là độc ác, cố ý kéo tôi xuống nước đúng không?" Nghĩ đến việc mình bị kéo đến bộ đội, trong lòng Uy Hàm liền khổ sở.
"Không còn cách nào, ai bảo anh là bác sĩ của anh ấy."
"Được, các người giỏi lắm, ngày mai tôi cũng phải đi theo đúng không?"
"Anh sẽ được an bài ở một chiếc xe khác chờ lệnh, nếu cần sẽ kêu anh tiến vào chiến địa."
"Được, vậy tôi đi chuẩn bị."
Phong Tử thấy anh ta xoay người lại xuống lầu, còn mình thì về phòng trước. Đối với thân phận của Mộc Ca, anh ta nghĩ rằng điều tra đúng là cần thiết, mà rất có thể không phải vấn đề của Mộc Ca, mà là đại đội trưởng có một loại mê hoặc không thể nói rõ đối với cô.
Trái lại, bản lĩnh của Mộc Ca lại không có trong tài liệu mà anh ta đã điều tra, vì sao vậy chứ?
Là cô cố ý giấu giếm sao?
Dựa vào kỹ thuật máy tính của cô, muốn giấu giếm cái gì đó cũng không khó, nhưng vì sao cô lại phải che giấu chứ?
Sợ người khác ghen ghét ư?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, anh ta dứt khoát nằm trên giường ngủ, ngày mai xử lý Mục Tư Khải và những binh lính không có mắt nhìn kia.
——*——
Sáng sớm hôm sau, Kiêu Mặc Hiên một đêm ngủ ngon, tinh thần cả người càng thêm phấn chấn, thấy nhóc con vẫn còn đang ngủ trên giường, anh lại không nhịn được đi tới kéo cô dậy.
"Dậy đi, lát nữa là tập hợp rồi."
Mộc Ca lười biếng tựa vào người anh: “Ngủ thêm năm phút nữa, tôi đã lâu không được ngủ ngon như vậy."
“Mộc Ca." Giọng nói của anh trầm xuống.
"Ngoan a, để chị ngủ thêm năm phút nữa, chỉ năm phút thôi."
Kiêu Mặc Hiên thấy cô mơ mơ màng màng lại muốn nằm xuống liền ôm ngang cô lên sải bước đi vào phòng tắm, ngay sau đó không chút thương tiếc ném người vào bồn tắm, trong bồn tắm là nước anh đã mở sẵn cho cô.
"Phụt... này, anh muốn dìm chết tôi đúng không? "Mộc Ca ở trong bồn tắm vùng vẫy vài cái mới đứng dậy.
"Hôm nay diễn tập đối kháng, em là phá lệ được tham gia nên không được một mình hành động, phải đi theo bên cạnh tôi và Phong Tử, tất cả hành động đều nghe chỉ huy, nếu không sẽ nhốt em lại."
"Xì, thức dậy liền trở mặt, sau này không muốn chị đây giúp anh nữa đúng không?" Mộc Ca giống như gà nhúng nước, tức giận nói.
Kiêu Mặc Hiên ghét bỏ né tránh, giơ tay gõ lên trán cô: “Đúng là muốn ăn đòn, nếu hôm nay biểu hiện của em không tốt, chuyện về thăm dì út xem như huỷ bỏ.”
Mộc Ca âm thầm nghiến răng, làm dịu trái tim nhỏ bé đang giận dữ của mình, sau đó nhếch miệng cười: “Vâng vâng, anh là sói đuôi to, anh nói cái gì thì chính là cái đó, được chưa?"
“Cất hết những ý đồ của em lại của em lại, Mục Tư Khải không cần em xử lý."
"Biết rồi, anh còn lề mề nữa thì nước cũng lạnh rồi, lỡ như tôi bị cảm thì người chịu tội là anh đấy." Trước khi đến đã nói rõ, có thể chăm sóc thì phải chăm sóc, nếu cô bị bệnh, dĩ nhiên người gặp phiền phức vẫn là anh.
Kiêu Mặc Hiên gật đầu đi ra ngoài, Mộc Ca trong bồn tắm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: “CMN, đồ không có đạo đức.”
Sau khi chửi rủa một tiếng, cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó mặc quân phục huấn luyện mà Kiêu Mặc Hiên chuẩn bị trước cho cô. Khi đến đây mái tóc dài của cô cũng biến thành tóc ngắn, mặc dù hơi đau lòng, nhưng không thể không nói mái tóc ngắn này trông rất có tinh thần.
Khi thấy cô đi ra, Kiêu Mặc Hiên chỉ vào thức ăn trên bàn, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của cô: “Mau ăn đi, em chỉ có mười phút."
“Cũng được, ít ra còn chuẩn bị cơm, hợp tác này vẫn được tiếp tục."
Vừa rồi cô còn nghĩ, định nói với anh chuyện hợp tác này khiến cô cảm thấy hơi uất ức, không nghĩ tới vừa ra anh đã an ủi cô.
Hơn nữa trên bàn đều là món cô thích ăn, mấy ngày ở bộ đội, mặc dù thức ăn không tệ nhưng có rất ít món ngon miệng, cho nên cô mới nói anh chuẩn bị cho cô một chút lương thực an ủi.
Kiêu Mặc Hiên sửa sang lại quân phục của mình, ngồi đối diện với cô: “Mục Tư Lăng và Mục Tư Khải là anh em ruột, bố bọn họ là quân đoàn trưởng phía trên.”
Mộc Ca vừa ăn vừa hỏi: “Vì vậy anh cảm thấy hôm qua tôi không nên thắng anh ta, không nên đánh vào mặt anh ta à?”
“Ngày hôm qua nói một câu rất hay, lính của Kiêu Mặc Hiên tôi chính là kiêu ngạo như vậy, thì sao lại có đạo lý không nên thắng chứ?"
"Ý anh là gì?"
"Nhắc nhở em đừng đánh chết người là được."
"Phụt... Khụ khụ, được, hay lắm.” Mộc Ca nói xong buông đũa xuống giơ ngón tay cái lên với anh.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Lát nữa em đi cùng một chiếc xe với tôi.”
“Có thể dẫn theo Lâm Nhi không?” Mộc Ca cảm thấy kỹ thuật súng của Lâm Nhi cực tốt, không chừng dẫn theo cô ấy có thể giúp được rất nhiều.
"Không được."
"Vì sao, cô ấy giỏi mà." Mộc Ca cảm thấy khó hiểu, tuy rằng ra tay có thể không bằng lính bọn họ, nhưng kỹ thuật súng và phản ứng của Lâm Nhi đều rất tốt.
"Bởi vì tố chất tâm lý của cô ấy cũng không ổn."
"Sao anh biết?"
‘"Bởi vì tôi vô cùng hiểu rõ về từng hành động của tất cả học viên các người."
"Ý của tôi là anh từ đâu nhìn ra tố chất tâm lý của Lâm Nhi không ổn?"
Kiêu Mặc Hiên buông đũa xuống: “Sau này em sẽ biết, ăn xong rồi thì đi theo tôi."
Mặc dù Mộc Ca rất muốn nói vài câu giúp Lâm Nhi, nhưng cô tin mắt nhìn của Kiêu Mặc Hiên: “Ừ, ăn xong rồi.”
Sau khi Mộc Ca đi ra theo Kiêu Mặc Hiên, Phong Tử đã tập hợp các đội viên khác, sau đó chờ mệnh lệnh của Kiêu Mặc Hiên, còn Mộc Ca rất biết thân phận đứng ở trong đội ngũ.
Kiêu Mặc Hiên phát biểu rất đơn giản: “Phát huy hết trình độ của các người, nếu bọn họ tới thì cứ đánh, không cần khách khí. Lên xe.”
Mộc Ca thật lòng cảm thấy Kiêu Mặc Hiên rất kiêu ngạo, rõ ràng biết người ta là con trai của quân đoàn trưởng mà anh không cho một chút mặt mủi nào.
Sau khi tất cả mọi người lên xe, đi thẳng đến đích, cùng lúc đó, người và xe của Mục Tư Khải cũng đi về phía đích đến, đối với việc hôm nay đánh nhau với Kiêu Mặc Hiên, anh ta càng hy vọng có thể đuổi Mộc Ca rời khỏi bộ đội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.