Mộc Ca thấy trên mặt Mục Tư Lăng hiện lên chút méo mó vặn vẹo mà trong lòng không nhịn được cười ngặt nghẽo, vì vậy nhìn Phong Tử cũng thuận mắt hơn nhiều. Lâm Nhi cầm quân phục trên tay: "Đi thôi, về thay đồ, lát nữa còn phải đi ăn cơm.” Mộc Ca gật đầu: "Cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi.” Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Mục Tư Lăng gọi Phong Tử lại: "Phong Tử, tại sao không thấy Kiêu Mặc Hiên, anh ấy đâu?” “Anh ấy đang bận, mấy ngày nữa có một trận đấu đối kháng.” “Dù bận hơn nữa, cũng nên chào hỏi tân binh một tiếng chứ?” Mục Tư Lăng vốn dĩ tưởng rằng Kiêu Mặc Hiên sẽ giới thiệu mình với mọi người, dù không tình nguyện cũng phải giới thiệu, nhưng không ngờ anh lại không xuất hiện. Phong Tử quay đầu nhìn Mục Tư Lăng: "Giáo viên Mục, đừng nói là cô, dù là quân đoàn trưởng cũng không thể chi phối mọi việc anh ấy làm, vì vậy tôi khuyên cô nên làm tốt những việc mình làm, còn những việc không nên quản thì đừng quản, nếu không cô sẽ phải rời đi nhanh đấy.” Mục Tư Lăng không phục, nói: “Nếu tôi đã đến được đây thì sẽ không dễ dàng rời đi.” Phong Tử nhếch môi: “Có lẽ cô đã đánh giá thấp đại đội trưởng rồi, hoặc là cô đã đánh giá bản thân mình quá cao. Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, ở đây chỉ có một nguyên tắc duy nhất, đó là tất cả lấy đại đội trưởng làm chuẩn.” Mục Tư Lăng hiểu ý của anh ta, càng hiểu lời nhắc nhở này có ý nghĩa gì: "Anh yên tâm tôi sẽ không để anh có cơ hội đuổi tôi đi.” “Chúc cô may mắn.” Nói xong Phong Tử quay gót bước đi. Mục Tư Lăng đứng tại chỗ nhìn về phía xa, cô ta vì anh mà đến nơi này, không cần biết vì lí do gì cũng không thể rời đi, cho dù đến cuối cùng anh không thể chấp nhận mình, Mục Tư Lăng cũng muốn anh biết, bỏ lỡ mình chính là tổn thất của anh. Bên này Mộc Ca và Lâm Nhi về phòng thay quân phục, hai người đứng trước gương tôi nhìn cô cô nhìn tôi, cuối cùng Mộc Ca lên tiếng trước: “Vừa mặc bộ quần áo này lên, hình tượng quân nhân trong lòng tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.” Lâm Nhi lôi kéo bộ quần áo vừa to vừa rộng trên người: "Chắc đây đều là quân phục của đàn ông.” “Không có thì cũng đừng lấy mấy thứ này qua mặt bọn mình chứ? Tổn hại đến hình tượng của chúng ta.” Dáng người đẹp như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, mặc bộ đồ vừa to vừa rộng như này chẳng phải quá đáng tiếc sao? “Còn có thể thế nào, mặc đi, cũng may cái áo cộc tay này còn tạm được, dù hơi rộng một chút nhưng mặc cũng thoải mái.” Lâm Nhi cảm thấy quân phục này có chút xấu xí, nhưng ít nhất vẫn còn mặc được. Mộc Ca cúi đầu nhìn: "Không được, tôi phải sửa một chút.” Mắt thấy Mộc Ca muốn cởϊ áσ ra cắt bớt, Lâm Nhi liền ngăn lại: "Này này này, không phải cô định làm thật đấy chứ?” “Chứ sao? Cô thấy tôi có giống đang nói đùa không?” “Bây giờ còn chưa đến một tiếng là phải đi ăn cơm, sau khi ăn cơm xong là hoạt động gì còn chưa biết, cô chắc chắn có thể sửa hết được quần áo trong vòng một tiếng sao?” Mộc Ca nghĩ một lát: "Có hơi gấp một chút, với lại đây là lần đầu tiên, không bảo đảm được sẽ không phát sinh sự cố ngoài ý muốn.” “Vậy cô xem dòng đầu tiên của quyển sổ tay kia đi, trong quân đội lúc nào cũng phải mặc quân trang.” Mộc Ca thở dài một hơi ngồi lên giường: "Aizz, cô nói xem, cái đám không có lương tâm này, rõ ràng biết chúng ta là con gái còn đưa cho chúng ta quần áo rộng như vậy, không phải là cố ý hay sao.” “Thôi bỏ đi, tuy mấy bộ quần áo này không vừa người lắm, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn khuôn mặt đó sao.” Lâm Nhi vừa nói vừa đá lông mày với Mộc Ca. “Haha, cô nói đúng, mặt mũi xinh đẹp là được rồi, đúng rồi, bọn họ tìm thấy cô ở đâu vậy?” Mộc Ca vừa hỏi vừa nằm lên giường. Lâm Nhi làm một tư thế bắn súng: "Tôi là một vận động viên bắn súng, vì vậy bọn họ mang tôi ra từ trường thể dục.” “Đệch, trâu bò thật nha, xuất thân bắn súng, sau này cô phải dạy tôi đấy!” Lúc đến đây cô đã tưởng tượng dáng vẻ mình cầm súng có lẽ sẽ rất ngầu. “Không thành vấn đề, cô thì sao?” “Tôi thực ra là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, trừ việc hí hoáy sửa chữa máy tính thì không có sở trường gì.” Lâm Nhi cười cười: "Sao có thể như vậy, những người đến được đây đều có sở trường đặc biệt riêng, nếu không làm sao lại được đưa đến đây?” “Không phải tôi nói với cô rồi sao, tôi bị đại đội trưởng kéo đến đây, vì vậy không phải tôi tài giỏi lợi hại, mà là người tôi quen biết tài giỏi lợi hại.” Mộc Ca rất khiêm tốn, không phải cô không nói thật lòng, mà là cảm thấy làm người nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. “Nếu đã là người đại đội trưởng đưa tới, chắc chắn phải có giá trị, tôi đánh giá cao con người cô.” Lâm Nhi vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, lật quyển sổ tay được phát ra xem. Mộc Ca thấy vậy cũng mở sổ ra lật xem, lật đi lật lại vài lần rồi đem cuốn sổ vứt sang một bên. Kiêu Mặc Hiên đi rồi, sau này đối mặt với cô chính là Phong Tử và Mục Tư Lăng. Nghĩ đến Mục Tư Lăng, người phụ nữ này hình như luôn luôn tìm cô gây phiền phức, có phải nên tìm cách ngăn chặn tâm tư này của cô ta? Thế nhưng tìm cách nào đây? Mộc Ca cảm thấy chuyện này không dễ nghĩ, chủ yếu là vừa nhìn là biết Mục Tư Lăng không phải dạng vừa, muốn qua mặt cô ta không phải chuyện dễ. Nghĩ đi nghĩ lại xong cô liền nhắm mắt dưỡng thần, dù sao nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách nào tốt, không bằng cứ đợi cô ta ra tay trước. Gần một tiếng sau, Mộc Ca nghe thấy tiếng còi liền lập tức mở mắt. Lâm Nhi thấy vậy nói: “Tôi đang định gọi cô, cô đã tỉnh dậy rồi.” Mộc Ca nhanh chóng chỉnh sửa giường đệm, sau đó mặc quần áo: "Đi ăn cơm thôi.” Lâm Nhi gật đầu cùng cô đi ra ngoài. Trên đường chạm mặt với mấy tân binh, mọi người chào hỏi nhau, Mộc Ca và Lâm Nhi lần lượt là số 5 và số 6: "Aizz, tôi nói này số 5, số 6, không ngờ các cô mặc quân phục lại đẹp như vậy.” Mộc Ca nhếch miệng cười: “Số 1, cô cũng rất ngầu, số 7 với số 10, tôi thấy mọi người cũng là mỗi người một vẻ.” Mấy lời này không phải là nịnh nọt, mà mỗi người thực sự đều rất ngầu, với lại trên người mỗi người đều có một loại khí chất khác nhau. Mấy người bọn họ đang cười cười nói nói đi đến nhà ăn thì nhìn thấy Mục Tư Lăng đi qua: “Chú ý một chút, nơi này là quân đội, không phải là những trường học hạ đẳng bên ngoài.” Mộc Ca vừa nghe liền cảm thấy không vui: "Cho hỏi giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp từ trường nào vậy, nói ra để cho những sinh viên trường hạ đẳng chúng tôi được mở mang tầm mắt.” Mục Tư Lăng chỉ tay vào Mộc Ca: “Mộc Ca, điều lệ của quân đội cô quên rồi sao? Nói chuyện với giáo viên phải nói chữ ‘Báo cáo’. Mộc Ca sờ cằm: "Tôi nhớ trong sổ tay ghi là khi nghe giáo huấn và trong giờ huấn luyện có ý kiến mới nói ‘Báo cáo.’, nhưng bây giờ không phải thời gian huấn luyện cũng không phải giờ nghe giáo huấn, chúng ta nhiều lắm chỉ là nói chuyện tiếp xúc cọ sát với nhau, vì vậy tôi không hề vi phạm quy định,” Mục Tư Lăng chắp tay ra phía sau nhìn Mộc Ca, trong mắt dường như có chút đắc ý “Xem ra cô đang khiêu chiến uy nghiêm của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]