Chương trước
Chương sau
Mộc Ca ghét bỏ trợn trắng mắt: "Tôi cảm thấy, anh hoàn toàn có thể dùng tay tay phải vạn năng của anh, phát huy trí tưởng tượng một chút, liền có thể biết “cậu nhỏ” của anh có dùng được không.”
Lời vừa khỏi miệng, Mộc Ca đã nhảy xuống giường, đứng cách xa anh ba mét.
Kiêu Mặc Hiên giận quá hóa cười gật gật đầu: "Nhóc con, một ngày nào đó tôi sẽ để em dùng tay phải để thử xem "cậu nhỏ" của tôi rốt cuộc có dùng được không?"
Mộc Ca cười híp mắt, giơ tay phải lên: "Được, vậy thì tay phải của tôi giữ lại cho anh."
Kiêu Mặc Hiên nhìn vào đôi mắt khiêu khích của cô, không khỏi nhếch khóe miệng: "Em là người đầu tiên dám gây chuyện với tôi, có bản lĩnh lắm."
Mộc Ca hơi cúi người: "Cảm ơn lời khen của ngài."
Kiêu Mặc Hiên bất lực nhìn cô: "Hy vọng sau khi huấn luyện em còn có thể nói lời cảm ơn với tôi."
Mộc Ca nhún nhún vai: "Nếu đã tới thì tôi sẽ an tâm ở lại"
Nếu đã không thể trốn thoát được, cô cần gì phải lo bò trắng răng?
Sau khi cả hai người ra khỏi phòng của Kiêu Mặc Hiên, liền đi thẳng đến chỗ ở của Mộc Ca.
Ngay khi vừa bước đến đầu cầu thang tầng 4, liền thấy tân binh Tân Lâm đang nói chuyện với Mục Tư Lăng, xem dáng vẻ hình như trò chuyện cũng không tệ.
Mộc Ca liếc nhìn Kiêu Mặc Hiên bên cạnh: "Anh đi đi, tôi tự đi vào được."
Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca: “Chắc chắn không cần tôi đưa vào?”
“Rất chắc chắn.”
“Được, trước khi đi nói với em một câu, tuần này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
“Ý gì đây?”
“Tôi có việc cần xử lý.”
Mộc Ca biết quy tắc của bộ đội, vì vậy không hỏi anh cần xử lý việc gì, mà gật gật đầu cười nhẹ nói: “Biết rồi, bye bye.”
Nhìn bóng lưng không hề sợ hãi của cô, Kiêu Mặc Hiên cảm thấy suy nghĩ của cô còn bình tĩnh hơn mình nhiều, hi vọng mấy ngày này cô sẽ kiên trì vượt qua được.
Mục Tư Lăng nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu, nhìn thấy Mộc Ca đang đi đến: "Mộc Ca từ chỗ nào quay lại vậy?”
Mộc Ca nhìn Mục Tư Lăng: "Tôi với bạn trai ngủ một giấc.”
Tân Lâm nghe thấy kinh ngạc hỏi: “Bạn trai cô cũng trong này?”
Mộc Ca nhe răng cười: “Hihi, ừm, tôi được anh ấy đưa đến đây.”
“Thật ngưỡng mộ cô, tôi tên Tân Lâm, gọi tôi Lâm Nhi là được, rất hân hạnh được làm quen.”
“Tôi tên Mộc Ca, cũng rất vui được quen cô. Đi thôi, về kí túc xá xem xem, không đúng, bây giờ chắc phải gọi là phòng ở doanh trại?”
Kí túc xá là để gọi ở trường học, ở đây không gọi như vậy.
Lâm Nhi nhún nhún vai tỏ vẻ không có sao: "Thích là được, dù sao cũng chỉ là chỗ để ngủ, gọi thế nào cũng được.”
Mộc Ca nghe xong cảm thấy Lâm Nhi cũng không tồi: "Được rồi, tính cách này của cô chị đây rất thích, đi thôi.”
Mục Tư Lăng thấy Mộc Ca nhấc chân định đi thì lập tức lên tiếng giáo huấn: “Đồng chí Mộc Ca.”
Mộc Ca quay đầu lại: “Cô còn có việc?”
“Cô nên gọi tôi là giáo viên hướng dẫn, còn nữa nơi này là quân đoàn, không thể có tình cảm cá nhân, đây là kỉ luật, vì vậy không cần biết cô với đại đội trưởng có quan hệ gì, cũng không được hẹn hò riêng tư.”
Trong lòng Mộc Ca biết rõ, đây là muốn gây phiền phức, nhưng mà không sao: "Không gọi cô là giáo viên hướng dẫn bởi vì chưa chính thức giới thiệu. Còn về hẹn hò riêng tư, việc này tôi cũng không muốn, nhưng đại đội trưởng cứ nhất định kéo tôi vào phòng của anh ấy, tôi cũng hết cách, tôi là một cô gái, chỉ có thể làm theo.”
“Phì!....Hahaha, đại đội trưởng của chúng ta mạnh mẽ như vậy sao?”
Mộc Ca gật đầu: "Còn không phải sao, tôi thật có chút không chịu nổi, không thì giáo viên Mục giúp tôi khuyên anh ấy thu liễm một chút, tránh việc tôi chịu không nổi, đúng không?”
Con nhóc này, đến gây sự với chị đây, đừng nói cô là con gái của quân đoàn trưởng, có là con trai quân đoàn trưởng cũng đừng hòng!
Bởi vì chị đây là Mộc Ca! (Mộc trong bẩn bựa , Ca trong giọng ca ma quỷ, song kiếm hợp bích đố ai địch lại được!)
Mục Tư Lăng tức đến nỗi miệng giật giật: “Cô…”
“Vậy tôi cảm ơn nha, đồ đạc còn chưa thu dọn, chúng tôi xin phép đi trước.”
Mục Tư Lăng đứng ngoài cửa tức tới xì khói, Mộc Ca này sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy, có thể nói chuyện đó của hai người ra một cách đường đường chính chính như vậy?
Lâm Nhi đi vào thấy hành lý của Mộc Ca đã ở bên trong, cười hỏi: “Xem ra cô chính là người của đại đội trưởng.”
Mộc Ca nhấc hành lý của mình để lên giường: “Lời này đúng cũng không đúng, trên danh nghĩa là người của đại đội trưởng, nhưng thực tế vẫn còn thiếu một bước.”
“Vị giáo quan bên ngoài thích đại đội trưởng?” Tân Lâm là một người thông minh, nếu đều là tân binh, không thể nào lại kết thù với vị giáo quan này, vì vậy cô ấy đoán người kia gây khó dễ cho Mộc Ca là vì đại đội trưởng.
“Kiêu Mặc Hiên này cũng có mắt nhìn đấy, tìm được một người thông minh như cô!”
“Cảm ơn lời khen, có điều người thông minh cũng có lúc sẽ mắc sai lầm, vì vậy đến lúc đó đừng quên nhắc nhở tôi.”
Mộc Ca gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Vừa nói Mộc Ca vừa mở hành lý, lập tức giận dữ mắng một tiếng: “Đệch, đây là cái quái gì vậy?”
Lâm Nhi tiến lên phía trước, nhìn thấy trong hành lý ngoài quần áo thì chẳng có gì, liền biết vì sao cô kích động như vậy: "Xem ra đây không phải là hành lý cô chuẩn bị.”
Mộc Ca tức giận đóng hành lý lại: "Đồ khốn, dám chơi trò lén lút tráo đổi với tôi?”
Hành lý của cô vốn dĩ có một chiếc máy tính bảng, còn có quần áo hàng ngày, thậm chí còn có mấy loại đồ ăn vặt cô thích, nhưng hiện giờ không có cái gì hết.
“Xem ra anh ấy nhanh hơn một bước rồi.” Lâm Nhi vừa nói vừa bắt đầu sắp xếp hành lý của mình.
Mộc Ca trợn trắng mắt nằm lên giường, khó trách tên này nói mấy ngày nay không gặp, nói trắng ra là trốn mình, được thôi, tôi không tin anh trốn được cả đời!
Chớp mắt mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trước giờ ăn cơm tất cả tân binh phải tập trung ở sân huấn luyện, vài binh sĩ cũ đứng trước mặt bọn họ, trên tay cầm quân trang.
Phong Tử tiến lên trước nói: “Đầu tiên rất vui vì mọi người đến đây, lát nữa sẽ phát quân phục cho mọi người, đồng thời phát cho mỗi người một quyển sổ tay, mỗi dòng trong sổ tay mỗi người đều phải học thuộc và tuân thủ.”
“Ở đây mọi người không có tên, trên quân trang sẽ có số hiệu thuộc về mỗi người, trong thời gian huấn luyện chúng tôi sẽ tiến hành chấm điểm từng người, người nào không thông qua thì đến từ đâu sẽ bị trả về đó, đã rõ chưa?”
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Rõ.”
Phong Tử gật đầu, quay lại nhìn binh sĩ cũ, những binh sĩ cũ bắt đầu tiến lên phát quân trang cho từng người.
“Quân phục mọi người đều đã nhận được rồi, còn về việc có thể trở thành một phần của nơi này hay không còn phải xem biểu hiện của mọi người. Ngoài ra giới thiệu với mọi người một chút, đây là giáo viên hướng dẫn của chúng ta, đồng chí Mục Tư Lăng, sau này có việc gì không hài lòng hoặc có kiến nghị gì đều có thể nói chuyện với giáo viên Mục, đã rõ chưa?”
“Rõ.”
Mục Tư Lăng dường như muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc vừa tiến lên một bước, Phong Tử đã trực tiếp để lại hai chữ: “Giải tán!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.