Mộc Ca ghét bỏ trợn trắng mắt: "Tôi cảm thấy, anh hoàn toàn có thể dùng tay tay phải vạn năng của anh, phát huy trí tưởng tượng một chút, liền có thể biết “cậu nhỏ” của anh có dùng được không.”
Lời vừa khỏi miệng, Mộc Ca đã nhảy xuống giường, đứng cách xa anh ba mét.
Kiêu Mặc Hiên giận quá hóa cười gật gật đầu: "Nhóc con, một ngày nào đó tôi sẽ để em dùng tay phải để thử xem "cậu nhỏ" của tôi rốt cuộc có dùng được không?"
Mộc Ca cười híp mắt, giơ tay phải lên: "Được, vậy thì tay phải của tôi giữ lại cho anh."
Kiêu Mặc Hiên nhìn vào đôi mắt khiêu khích của cô, không khỏi nhếch khóe miệng: "Em là người đầu tiên dám gây chuyện với tôi, có bản lĩnh lắm."
Mộc Ca hơi cúi người: "Cảm ơn lời khen của ngài."
Kiêu Mặc Hiên bất lực nhìn cô: "Hy vọng sau khi huấn luyện em còn có thể nói lời cảm ơn với tôi."
Mộc Ca nhún nhún vai: "Nếu đã tới thì tôi sẽ an tâm ở lại"
Nếu đã không thể trốn thoát được, cô cần gì phải lo bò trắng răng?
Sau khi cả hai người ra khỏi phòng của Kiêu Mặc Hiên, liền đi thẳng đến chỗ ở của Mộc Ca.
Ngay khi vừa bước đến đầu cầu thang tầng 4, liền thấy tân binh Tân Lâm đang nói chuyện với Mục Tư Lăng, xem dáng vẻ hình như trò chuyện cũng không tệ.
Mộc Ca liếc nhìn Kiêu Mặc Hiên bên cạnh: "Anh đi đi, tôi tự đi vào được."
Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca: “Chắc chắn không cần tôi đưa vào?”
“Rất chắc chắn.”
“Được, trước khi đi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-ep-hon-quan-thieu-cuc-sung-vo/465107/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.