Khi thấy mặt anh tối sầm không nói gì nữa, Mộc Ca đưa tay sờ túi áo của mình: “Tiêu rồi, dừng xe, dừng xe, tôi làm mất điện thoại di động rồi, tôi phải quay lại tìm."
“Ở chỗ dì cô."
Mộc Ca vừa nghe ở chỗ dì liền giơ tay vỗ ngực: “Vậy tốt rồi, nếu không người không bắt được còn mất điện thoại di động, không phải thiệt chết tôi sao?"
“Xem lại chút tiền đồ của cô đi."
"Không còn cách nào, tôi đây chỉ là người dân bình thường. Phiền anh cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút."
Kiêu Mặc Hiên không hề do dự mà lấy điện thoại di động ra đặt vào tay cô. Thật ra anh chưa bao giờ cho người ngoài cầm điện thoại di động của mình, cho dù là Phong Tử cũng chưa bao giờ có đãi ngộ như vậy.
Cũng không phải anh không tin Phong Tử mà là bởi vì trong điện thoại di động của anh có rất nhiều tài liệu tuyệt mật, không thể để cho người ngoài biết được, thậm chí đôi khi sẽ có nhiệm vụ gửi đến điện thoại di động của anh.
Nhưng cô muốn mượn cũng tốt, vừa khéo thử xem cô thế nào.
Mộc Ca cầm lấy điện thoại di động của anh, sau khi nhìn thấy vân tay mở khóa trên màn hình còn có một ký hiệu đặc biệt liền trả lại điện thoại cho anh.
"Thôi, không cần nữa."
Kiêu Mặc Hiên giả vờ vô tình hỏi: “Sao lại không cần? Cần ôi mở khóa cho cô không?"
“Đầu óc của tôi không tốt lắm, không nhớ được số trong điện thoại di động của mình, cho nên có điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-ep-hon-quan-thieu-cuc-sung-vo/465092/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.