Mộc Ca phản ứng vô cùng nhanh, lúc dì bất ngờ thốt lên nhắc nhở, cô lập tức nhảy sang một bên, tuy rằng không bị xe đụng, nhưng bởi vì lúc ngã cánh tay cạ xuống đất, khiến cho cánh tay bị thương.
Mộc Ca không quan tâm đến vết thương trên cánh tay, liền an ủi dì: “Dì à, dì đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, cháu sẽ trở về ngay.”
Mộc Ca nhìn phương hướng xe biến mất, sau đó xuyên qua con hẻm nhỏ chạy về phía con đường mình quen thuộc nhất.
Kinh Nguyên vô cùng lo lắng, vốn định ngăn cản cô nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước, khi thấy điện thoại di động của cô rơi xuống đất, Kinh Nguyên vội vàng nhặt lên, bà đang muốn tìm ai đến cầu cứu thì điện thoại di động lại vang lên.
Bà không kịp nhìn điện thoại là ai gọi tới, lập tức nghe máy: “Alo."
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày, đây không phải là giọng của Mộc Ca: “Xin chào, Mộc Ca có ở đó không?”
“Mộc Ca bị xe đụng, sau đó đã đuổi theo chiếc xe rồi, cậu là ai có thể tới giúp con bé không?” Kinh Nguyên cũng không kịp hỏi quan hệ giữa đối phương và Mộc Ca, bây giờ bà chỉ hy vọng Mộc Ca không có chuyện gì.
"Dì đừng nóng, cháu sẽ đến ngay."
Kiêu Mặc Hiên cúp điện thoại cầm chìa khóa xe sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phong Tử: “Xác định vị trí của Mộc Ca sau đó gửi cho tôi, giữ điện thoại, tôi muốn biết tình huống của cô ấy."
“Vâng." Phong Tử luôn không hỏi nhiều về những mệnh lệnh giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-ep-hon-quan-thieu-cuc-sung-vo/465091/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.