Nghê Tiêu nằm hình chữ bát trên giường đang mơ giấc mộng đẹp, môi của Trần Thiệu Dương đã gần trong gang tấc, lại nghe một tiếng gọi lạnh lung:
“Nghê Tiêu…”
Đan Diệc Thần giơ họng sung tối om lên, chỉa vào đầu của Trần Thiệu Dương…
“Đừng…”
Nghê Tiêu giật mình ngồi dậy, mồ hôi trên lưng vẫn chảy ròng ròng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Gãi gãi mái tóc lộn xộn, Nghê Tiêu uể oải đi ra khỏi phòng, Dương Vạn Lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Mẹ, con ra ngoài luyện tập thể dục một lát rồi về” Cô miễn cưỡng đội mũ thể thao, đeo tai nghe đi ra khỏi cửa.
Dương Vạn Lệ vội vàng đuổi theo, đem 2 cái bánh sandwich và một chai sữa dúi vào tay cô cười nói:
“Cầm”
“Con về rồi ăn, cầm nhiều phiền phức lắm”
“Con bé này, bảo con cầm thì cầm đi, con không ăn thì cho người khác ăn, được chưa?” Dương Vạn Lệ cười thâm ý, vù một cái đã bay vào phòng bếp.
Nghê Tiêu nhún vai, cũng tốt, dù sao trên con đường đối diện cũng có kẻ lang thang quanh năm phải đi ăn xin, không bằng cho ông ta là được rồi.
Đêm qua bên ngoài có trận mưa lớn, trên đường cái có rất nhiều lá cây rụng xuống, có lẽ là vì bộ đội đóng quân ở thành phố A rất nhiều, vẻ trang nghiêm và màu xanh của màu áo quân nhân đã nhuộm đẫm cả thành phố, ngay cả cây ngô đồng thường thấy nhất trong thành phố cũng mang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-du-do-nu-luat-su-xinh-dep-cua-tu-lenh/2325407/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.