Đan Diệc Thần lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy Nghê Tiêu, cánh tay anh lại dài, cho nên mặc cho Nghê Tiêu giãy dụa cũng bị anh kéo vào trong ngực.
“Anh làm gì vậy?. Mau buông tay ra…” Cô nóng nảy, trên đường lớn ôm ôm, ấp ấp nếu như để cho bố mẹ cô nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ cho xem.
Nhưng mà cô làm sao có thể địch nổi sức lực của Đan Diệc Thần, giãy dụa không có hiệu quả, chỉ đành phải buông súng đầu hàng.
Cô khó chịu, ngột ngạt nói:
“Xung quanh nhà của tôi hằng năm đều có đội chó săn xuất hiện, nếu như anh bị chụp được cũng đừng trách tôi gây phiền phức cho anh”
Cô nói đều là sự thật, nơi này ngoài nhà của cô, cũng có vài minh tinh sống ở đây, cho nên thỉnh thoảng cô cũng hay bị lầm là minh tinh, và bị chụp lén sau lưng.
“Vậy xem như huề nhau” Anh mơ hồ nói, sau đó không còn nghe thấy tiếng động nữa.
Cái gì huề nhau?. Nghê Tiêu bỗng nhiên nhớ lại bài viết của mình và Trần Thiệu Dương, anh ta nhìn thấy?.
Cô dở khóc dở cười đang muốn đẩy Đan Diệc Thần ra, thì sức nặng cả người anh đang đè lên vóc người nhỏ xinh của cô.
Nghê Tiêu ngây ngẩn cả người: “Này, này, không phải anh ngủ thiếp đi chứ?”
Cố sức ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, lông mi thon dài đang yên tĩnh lay động trong gió, môi mỏng nhếch lên, cho dù đang mệt mỏi nhưng cũng không buông lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-du-do-nu-luat-su-xinh-dep-cua-tu-lenh/2325406/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.