Nàng yêu Tiêu Tị. Nàng có thể đánh đổi tất cả vì Tiêu Tị, nhưng đáng tiếc, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ có thể nhận về được một loại khổ sở. Bởi vì, hắn không hề yêu nàng! Là nàng đã tự mình đa tình rồi. Nàng không thể hiểu được, sau bao nhiêu cố gắng, tại sao hắn đối với nàng lại không có động tâm? Nàng yêu hắn nhiều như thế, sâu đậm như thế, hóa ra cũng chỉ là tự mình đa tình. Trong tình yêu, có lẽ không phải chỉ cần cố gắng là được. Một lần lại một lần, hắn khiến cho nàng tổn thương, nàng vẫn cứ ngoan cố yêu hắn. Nàng luôn ôm ấp hy vọng, chỉ cần nỗ lực, nàng sẽ thành công. Nhưng mà, thế giới của nàng lại nhanh chóng lụi tàn...
Nàng yêu hắn, yêu đến đánh mất cả bản thân của mình. Nhưng hắn không yêu, mãi mãi là không yêu. Ngay cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, thời điểm nàng rời khỏi nhân thế, nam nhân ấy vẫn là lạnh lẽo nhìn nàng, tâm nàng không khỏi đau đớn vô hạn. Vì cớ gì hắn lại đối với nàng tàn nhẫn đến như vậy? Được, nàng trả lại tự do cho hắn, chỉ cầu mong sao hắn được hạnh phúc, nàng cho dù có chết cũng cảm thấy yên lòng. Nam nhân này, là nàng cố chấp không buông. Tất cả đã đến hồi kết thúc...