Thư Thời lắc đầu, từ chối đề nghị này.
Cậu không thèm ngủ cùng phòng với đại mỹ nhân đâu. Đại mỹ nhân đã hay xoi mói bắt bẻ lại còn nhiều quy củ, Cô Hoạch Điểu chỉ vào phòng của hắn để dọn dẹp thôi mà cũng phải tuân thủ theo quy trình.
Tướng ngủ của mình không được đẹp, từng bị ông nội mỉa mai kêu là đã hay ngáy còn nghiến răng nữa.
Cậu như vậy mà ngủ cùng phòng với đại mỹ nhân, có khi nửa đêm đang ngủ sẽ bị vứt ra khỏi phòng hóng gió lạnh.
Thê thảm lắm luôn.
Hơn nữa, phòng khách không phải vẫn còn rộng rãi lắm sao!
Cũng không phải muốn lắp cầu trượt cho trẻ em, cần chỗ trống rộng như vậy làm gì?!
Diệp Vọng thấy hồ ly ngốc lắc đầu, môi khẽ mím, không vui lắm.
Thư Thời biết nhưng làm bộ như không biết, không thể quá nuông chiều đại mỹ nhân được.
Nghĩ như vậy, cậu vẫy vẫy đuôi, không thèm nhìn đại mỹ nhân, tự mình đi vào phòng ăn đợi ăn điểm tâm.
Đến buổi tối, Diệp Vọng lại đem việc này ra nói lần nữa, nhưng Thư Thời vừa xem TV xong lại bình tĩnh thong dong nhảy xuống khỏi đùi đại mỹ nhân, tự mình về ổ đi ngủ.
Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc một bộ dầu muối không ăn, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Thế là nửa đêm hôm đó, Thư Thời đang say sưa ngủ ở phòng khách thì bị gió lạnh thổi tỉnh.
Cậu mở mắt ra, cảm nhận bốn bề lộng gió, vẻ mặt ngơ ngác, cậu nhớ kỹ mình ngủ ở trong phòng mà, sao lại có gió thổi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055786/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.