Bạch Trạch vô cùng khó hiểu: "Tôi cho rằng không có gì cần phải sửa."
Tuy không ở tại Sơn Hải Cảnh nhưng các loài yêu thú trong sách Khải Huyền hiện tại cũng không khác mấy so với trước đây.
Là một quyển sách vỡ lòng dành cho ấu thú trước tuổi đi học, quyển sách này đã có thể phổ cập khoa học về tập tính của các loài yêu thú, vậy còn chưa đủ?
Nhưng Diệp Vọng rất kiên trì: "Phải sửa."
Bạch Trạch cũng không biết cọng gân nào của hắn bị lệch mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng hiện tại anh đang vội ra ngoài, không có thời gian tranh luận với hắn.
"Tỳ Hưu về rồi, tôi phải ra sân bay đón, cậu ngồi đây trước đi, nếu không kẹt xe thì khoảng một tiếng nữa bọn tôi sẽ về tới."
Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Diệp Vọng đâu nữa.
Bạch Trạch cạn lời: Hoá ra ta chỉ là một công cụ hình người thôi ư?
Bên ngoài sân bay Thành phố A, sau khi đón Tỳ Hưu, Bạch Trạch nhịn không được oán giận với hắn: "Vừa rồi tên Thao Thiết kia thế mà bảo tôi phải sửa lại《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》."
Ngồi bên ghế lái phụ là một người đàn ông tóc đen diện mạo tuấn tú: "Thì cậu cứ từ chối không phải được rồi sao?"
Bạch Trạch lắc đầu lia lịa: "Không, tôi cảm giác được việc này không có đơn giản như vậy, đằng sau nhất định có gì đó, nói không chừng có liên quan đến anh bạn nhỏ nhà hắn, tôi phải đi hỏi thăm chút đã."
Nửa tiếng sau, Diệp Vọng ngồi trên ghế salon trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055779/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.