Thư Thời lên tinh thần ngay.
Nếu anh đã nhắc tới thì tui cũng đành phải tỉnh ngủ.
Móng hồ ly của cậu lật trang không tiện, vì thế dùng sức chụp lấy tay Diệp Vọng, để hắn lật trang cho mình, khi đến trang cậu muốn thì kêu một tiếng, ý bảo dừng lại.
Bộ thủ thiên bằng 4 nét "Nhật (日)", tiếp theo là dư ba nét, mắt Thư Thời gần như dính chặt vào cuốn từ điển có kích thước gần bằng với khuôn mặt hồ ly của cậu, lướt nhìn các cột, cuối cùng cũng tìm thấy từ mà cậu muốn ở trang 402.
Diệp Vọng cùng cậu dằn vặt cuốn từ điển, hồi lâu sau mới thấy móng vuốt xù lông của hồ ly ngốc dừng lại ở chữ "Thời" ở trang 402.
Thời?
Thời lai bất tự ý (lúc đến không như dự tính),từ này cũng khá hợp đấy.
Diệp Vọng đóng cuốn từ điển lại, đặt Thư Thời sang một bên, mặc kệ cậu, quay lại phòng làm việc.
Ngày hôm sau, Thư Thời phát hiện, lúc đại mỹ nhân ra ngoài đã cầm theo một cuộn tranh trong tay, cảm thấy hơi kỳ lạ: Sao đại mỹ nhân đi làm còn cầm theo tranh?
Nhưng ngay sau đó cậu cũng không có thời gian để tâm việc đấy nữa, hôm nay là thứ năm, cậu phải giao bài tập mà Lưu Ích đã giao tuần trước.
Không biết có phải là do đã yên tâm hơn về mình hay không, hay đó là một phương pháp dạy học khác?
Hôm sau, Lưu Ích quan sát cậu bắt chước diễn lại, trên lớp cũng không nói với cậu về những kỹ xảo biểu diễn nữa, mà liên tục cho cậu xem mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055749/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.