Chương trước
Chương sau
"Không thể dọa cục lông."

Thẩm Văn Mân không ngờ tới ngài K lại ngây thơ như vậy, thế mà đi hù dọa cục nắm nhỏ.

Mặt ngài K đen thui.

Ai dọa nó?

Hắn quay người bước đi.

Chẳng qua hắn vừa đi vừa để ý động tĩnh phía sau.

Nếu là trước kia, tân chủ đã sớm đuổi theo an ủi hắn, nhưng giờ hắn đã đi đến cửa kim ốc mà cũng không thấy chủ nhân theo đến, vậy mà hắn còn nghe thấy thanh âm chủ nhân dỗ dành thằng nhóc kia.

"Ngoan, chúng mình không thể nhát gan như vậy, phải lớn mật một chút."

......

Ngài K co rút khóe miệng.

Tân chủ chắc là thích thằng nhóc kia lắm nhỉ?

Dù sao vật nhỏ kia với chàng A cũng cùng kiểu, trừ một thân lông thì chẳng còn gì để khen, chủ nhân vẫn luôn thích những thứ lấp lánh.

Thẩm Văn Mân cũng không biết ngài K ở bên ngoài ngầm diss cậu, cậu thấy Tiểu Mao Cầu còn có vẻ thông minh, nghĩ chắc cũng là NPC trí năng cao, cho nên dành chút tinh lực dỗ nó.

Dỗ Tiểu Mao Cầu dễ hơn ngài K nhiều, mới một chút mà nó đã tung tăng nhảy nhót, cơ mà chân hơi bị lùn cứ như mèo chân ngắn, làm Thẩm Văn Mân cười gập cả lưng.

Thế nhưng cậu còn không quên dỗ tiểu tổ tông của cậu, bước nhanh ra ngoài tìm ngài K vào cùng nhau chọc Tiểu Mao Cầu, nhưng cậu vừa ra tới, đã thấy ngài K ngồi ở cửa kim ốc, đón gió... run bần bật?

Làm sao hắn có thể lung lay trong gió được?



Thẩm Văn Mân nhớ đến trước đó cậu nghi ngờ có bug, chạy nhanh tới hỏi ngài K: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe phải không?"

Ngài K ánh mắt u buồn, ìu xìu nói với cậu: "Lãnh."

Thẩm Văn Mân nhìn lên người ngài K, mới nhớ tới vừa mới trấn lột áo khoác đỏ của, lại không trả lại một chiếc áo khác cho hắn.

Cậu ngẫm nghĩ, có lẽ vì ngài K là nhân vật trong game nên có thể cảm giác được ấm lạnh trong trò chơi, vừa rồi cậu lột áo khoác như vậy hắn chắc chắn sẽ lạnh.

"Ôi chao, tôi không biết anh bị lạnh, xin lỗi nha, tôi đưa anh thêm một chiếc áo." Thẩm Văn Mân lập tức kiếm trong kho hàng của mình, tìm một chiếc áo khoác không đính lông phủ thêm cho hắn.

Khoác lên xong ngài K lại nói: "Không phải cậu thích nhất chiếc màu đỏ kia sao? Hiện giờ vì tên nhóc kia, vậy mà thay cho tôi màu đen cậu không thích nhất."

Thẩm Văn Mân dừng tay lại.

Tuy bộ này lấy màu đen làm nền, nhưng trên mặt vải là hoa văn vàng nhạt mà cậu thích nhất. Sao đến miệng ngài K lại thành cậu làm hắn tủi thân vậy cà.

"Tôi..."

"Cậu thích tên nhóc kia đến vậy sao?"

Thẩm Văn Mân giật giật mép, lên tiếng: "Tôi dều thích cả hai!"

"Chủ nhân thay lòng nhanh thật."

Ngài K nói một câu không mặn không nhạt như vậy, Thẩm Văn Mân mới phản ứng lại ngài K đang dỗi cái gì.

Lúc trước cậu dỗ ngài K, đã từng nói ngài K là người cậu thích nhất, giờ có thêm Tiểu Mao Cầu, cậu lại nói cậu cũng thích Tiểu Mao Cầu, ngài K liền ghen tị.

"Anh là người tôi thích nhất, Tiểu Mao Cầu là bé sủng vật tôi thích nhát, hai cái không mâu thuẫn mà~"

"Thì ra yêu thích của chủ nhân lại dễ dàng đến như vậy." Ngài K nhẹ nhàng đáp lại.

"..." Ơ kìa...

Không phải như vậy mà!

Thẩm Văn Mân giương mắt chờ mong nhìn ngài K, ngài K không thay đổi nét mặt chút nào.

Lúc này backgroundmusic thê thảm vang lên.

[Anh cho rằng mình là duy nhất đối với em, lại không ngờ đến lòng em đặt nhiều người như vậy, mỗi người em đều nói thích, lại...]

"..."

Chờ chút, bài này đâu phải cậu mở đâu.

Là ngài K bật đó chời!



"Bây giờ anh còn biết mở nhạc nền đệm cho mình" Thẩm Văn Mân phát hiện, hình như ngài K đang trêu cậu.

Nếu ngài K thật sự tức giận thì giá trị hắc hóa không bình yên như vậy được, nhưng thanh giá trị lại không mảy may biến động, vừa rồi còn nói với cậu nhiều như vậy, còn tự bật BGM, quả thực là diễn tinh!

Ngài K cho cậu một cái liếc mắt, Thẩm Văn Mân đều bị hắn chọc cười.

"Anh được lắm, đều biết chọc tôi rồi?"

Trước đây đúng là quá hiểu lầm ngài K, ai mà ngờ người nghiêm túc không ai bằng vậy mà là một diễn tinh?

Không đúng, phải gọi là muộn tao.

Mãi đến khi tỉnh dậy, Thẩm Văn Mân còn không hồi phục lại tinh thần từ một loạt tao thao tác của ngài K.

"Sao thế? Cười tươi hớn hở như vậy."

"Không có gì, chỉ là có một giấc mơ thú vị." Tất nhiên là cậu không thể nói với Minh Nguyệt rằng ban đêm mình nhập vào trong game, kiểu gì chị ấy cũng dọn cậu sang khoa thần kinh kế bên, ngay cả điện thoại và máy tính đều bị tịch thu.

"Có vẻ tâm trạng cậu không tệ, còn có thể làm mộng đẹp." Minh Nguyệt làm kiểm tra theo thông lệ cho cậu, ghi chép các số liệu, còn tưởng rằng phải khuyên can mới khiến cậu chịu kiểm tra, vậy mà lần này Thẩm Văn Mân rất tự giác.

Cô tưởng cậu đã nghĩ thông thì nói: "Cậu như vậy mới đúng, sớm ngày phối hợp, sớm ngày đứng lên."

Thẩm Văn Mân cười mà không nói, nếu cậu phối hợp có thể khiến họ vui vẻ, vậy thì phối hợp vậy.

Còn kết quả sẽ thế nào, không quan trọng lắm, đều tốt như ngài K nói vậy, dù đứng hay ngồi vẫn có thể ngắm nhìn thế giới này.

Cậu phối hợp tập luyện phục hồi chức năng xong, tìm Minh Nguyệt lấy về điện thoại với máy tính.

Hiện tại cậu có hơi do dự, cứ cảm thấy ngài K hơi bị thông minh quá mức, có thể là do bug, nhưng nếu để nhà phát hành sửa lại bug này, vậy cậu còn chơi vui như bây giờ sao?

Thẩm Văn Mân có chút không xác định được, lơ ngơ mở game.

Ngài K thích ngồi ngay cửa kim ốc lau Sát Nguyệt khi không có nhiệm vụ.

Trước đây cậu cảm thấy lúc ngài K lau Sát Nguyệt rất đáng sợ, nhưng cậu hiện giờ nhìn ngài K, có vẻ thêm một lớp kính lọc, vậy mà thấy dáng vẻ hắn lau đao cưng dễ sợ.

【Muỗi, hôm qua cậu chuồn nhanh nhỉ. 】Thẩm Văn Mân còn chưa kịp ẩn thân đã bị ds bắt được.

【Do tớ có việc bận. 】Thẩm Văn Mân lấy đại một cái cớ, ds biết chỉ làu bàu vài câu rồi thôi, cậu ấy tìm cậu chỉ vì một chuyện: 【 Làm nhiệm vụ! 】

【Cậu là máy cày nhiệm vụ à? 】

【Còn không phải do mở ra chức năng linh sủng hay sao, trước đó tụi mình cày Cổng địa ngục nên chưa làm nhiệm vụ linh sủng, vốn đã lạc hậu hơn người ta! 】

Không ít thành viên trong bang đã làm xong nhiệm vụ, trói buộc linh sủng, đều đang khoe cục cưng của mình. Cập‎ 𝗇hật‎ tru𝘆ệ𝗇‎ 𝗇ha𝗇h‎ tại‎ ~‎ TRu‎ 𝐌TRUY𝒆N.V𝗇‎ ~



Thẩm Văn Mân nhấn vào xem lình sủng của mọi người, ai nấy đều uy phong lẫm lẫm.

【Đây là hôm qua tớ làm nhiệm vụ đào bảo đào ra được, tớ để làm linh sủng được chớ? 】Thẩm Văn Mân còn chưa quên cục lông của mình đâu, cậu đem ảnh chụp màn hình cho ds xem.

ds: 【???? 】

【Cậu nghiêm túc à? 】

Thẩm Văn Mân tỏ vẻ: 【Nghiêm túc trăm phần trăm, nhìn cưng vậy mà. 】

【Nhưng mà linh sủng là để giúp cậu đánh nhau, còn cậu... là muốn mang lên sàn đấu bán manh phớ hơm? 】

Thẩm Văn Mân cuộn cục lông lại, ngài K còn đang dán mắt qua đây, muốn để nhóc này làm linh sủng của cậu thật không dễ tí nào.

【Cậu đó, cứ theo bọn tớ làm nhiệm vụ linh sủng, biết đâu có thể gặp được một đứa đẹp hơn mà giá trị vũ lực càng cao. 】

【Được rồi. 】Thẩm Văn Mân tạm thời bị thuyết phục, chỉ là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tội nghiệp của nắm lông, mà ngài K ở bên cạnh lại vui sướng thấy rõ, thanh giá trị vui vẻ cứ tăng thôi.

Thẩm Văn Mân đi theo nhóm ds đến Nguy Nga lĩnh, dãy núi này chính là nơi làm nhiệm vụ linh thú.

Nhiệm vụ linh sủng cũng không khó, chủ yếu là dựa vào sở thích mỗi người để làm nhiệm vụ phụ, thế nhưng cơ hội chỉ có một lần, nghĩa là chế đạt được một em linh sủng, vậy chế phải chung tình với ẻm không thay lòng, đổi không được.

Cơ mà đối với thì thao tác này cũng thường thôi, quen rồi là được.

Thẩm Văn Mân dựa theo sở thích của mình mà viết đáp án làm nhiệm vụ, ngài K kế bên nhìn đến cau mày.

Nhưng đây là yêu thích của chủ nhân, hắn không có quyền can thiệp.

Chẳng qua lúc nhìn đến linh thú cậu mở ra, giá trị hắc hóa của ngài K vọt luôn tới 99!

Tác giả có lời muốn nói: Bật một bản nhạc, tặng cho NPC đang đau lòng của chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.