"Mới rồi hình như đeo nhẫn cưới à."
Thẩm Văn Mân nhận ra mình đã ghẹo lố.
Sau khi ngài K bảo cậu đừng làm loạn, cậu to gan nắm cằm hắn, nhưng không đợi cậu kịp thực hiện, ngài K lại phớt lờ mà xách cậu lên nóc điện, còn hắn phi xuống ngồi trên cây liễu cạnh cung điện.
Thẩm Văn Mân gọi hắn không được, chỉ có thể tự mình nhảy xuống, kêu lên: "Ngài K? KK? Bé KK?"
Ngài K không hề bị lay động, cứ không để ý cậu.
Thẩm Văn Mân liếc nhìn hắn, không biết bây giờ ngài K đang tức giận hay xấu hổ, bởi vì hai giá trị yêu thích và giá trị hắc hóa trên đầu hắn nhấp nháy nhanh chóng, nhưng không tăng cũng chẳng giảm.
Chắc là... nội tâm thập phần rối rắm cùng giãy dụa đó mà!
Thẩm Văn Mân không ngờ hắn lại là một người 2D ngây thơ như vậy, chỉ trêu hắn một lúc mà lại thành ra như thế này.
"Được rồi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không sờ trái cổ của anh." Có một thì sẽ có hai, Thẩm Văn Mân giờ đây đã quen thuộc lưu trình giải thích, lời nhận sai xuất khẩu thành thơ, cơ mà giọng điệu kia coi bộ khó mà để người tin tưởng, có loại cảm giác 'tui sai rồi, mà lần sau tui còn dám'.
Ánh mắt ngài K khẽ động, nhưng thân thể lại chưa động.
Tâm tình của hắn lúc này quả thật rất phức tạp.
Theo lý mà nói, hắn là người có tội, đang bị trừng phạt, không có tư cách bình luận về hành vi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-nho-nap-tien-ma-co-chong/2727664/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.