Chương trước
Chương sau
14.

Tôi biến thành một tấm thẻ sức mạnh cấp SSS, bị chủ thần coi như là ôn thần mà đóng gói tặng cho người chơi có điểm cao nhất.

Cậu ta tên Bùi Tranh.

Đó là thanh niên ốm yếu mà tôi đang tìm kiếm.

[Tên đạo cụ]: Nữ quỷ áo trắng.

[Cấp bậc]: SSS+

[Cách sử dụng]: Quỳ xuống cầu xin nàng ấy đừng dùng sức quá nhiều.

[Cách triệu hồi]:? Một chấm nhỏ

[Trình độ hung tàn]: Rất nhiều chấm nhỏ

Chú thích:

1. Không được chê cô ấy xấu xí

2. Giúp cô ấy trả một khoản nợ nho nhỏ

3. Cho cô ấy ăn đúng giờ; 4. Vật thể này có thể được sử dụng cả bên ngoài phó bản

5. Đạo cụ phản chủ, thẻ này sẽ không chịu trách nhiệm

6. Nữ quỷ áo trắng ≈ Thúy Hoa/Vương Phú Quý, hãy chọn giúp cô ấy một cái tên để cô ấy thuộc về riêng bạn.

Đồng đội của Bùi Tranh: "Đây không phải là đạo cụ, đây là gửi tổ tông cho cậu mới đúng?"

Bùi Tranh dịu dàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên thẻ: "Đạo cụ cấp SSS ít nhiều cũng có chút cá tính."

Trở lại chỗ ở của cậu ta ở chủ thành, cậu ta liền thả tôi ra, tỉ mỉ quan sát tôi, nhìn tôi dịu dàng: "Ngày đó chưa kịp nói cám ơn. Cám ơn cô đã giúp tôi."

Lần đầu tiên được người tôi cám ơn, tôi xấu hổ đến mức tóc gáy cũng dựng lên.



"Không cần cám ơn."

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm: "Tôi có thể đặt cho cô một cái tên chứ?"

Tôi gật đầu lia lịa, ai lại chê mình có tên chứ?

Bàn tay thon dài tái nhợt của Bùi Tranh lấy giấy bút ra viết hai chữ, giọng nói trong trẻo trầm thấp đọc: "Tuệ Tuệ, cái tên này cô thích không?"

Tôi gật mạnh đầu, thật ra tôi cũng không biết tên này là tốt hay xấu nữa.

Cậu ta cười yếu ớt, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy, đôi môi mỏng màu nhạt, hình như cậu ta cũng không xấu đến nỗi nào.

"Vậy từ nay về sau, tôi chính là bạn của Tuệ Tuệ." Cậu ta nhìn tôi.

15

Chủ thành là một xã hội nhỏ hoàn chỉnh của loài người, cái gì cần có đều có.

Tôi chưa từng đến nơi có nhiều người như vậy, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Bùi Tranh buông dụng cụ huấn luyện trong tay xuống, khuôn mặt luôn tái nhợt ửng hồng lên, mồ hôi ra không nhiều lắm, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, lại là loại cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào.

Nghe nói cậu ta không hề nghỉ ngơi trong các phó bản trước đó, chủ thành công khai bảng xếp hạng, cậu ta đứng đầu bảng trong danh sách tân binh, thứ hạng của cậu ta trong bảng xếp hạng chung đang một mực nâng lên, bị mọi người đùa gọi là "Tên quỷ cuồng quét phó bản".

Thật hiếm khi có lúc cậu ta bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng cậu ta vẫn phải tập luyện hàng ngày.

Thân thể tơi tả của cậu ta, còn kiên trì tập luyện mỗi ngày, là vì lúc vào phó bản để quái vật nhai khó hơn hay sao?

Bùi Tranh cười cười bất đắc dĩ: "Đương nhiên không phải", sau đó bắt đầu lau mồ hôi: "Cô muốn đi đâu, tôi dẫn cô đi."

Hình ảnh quỷ nữ áo trắng quá bắt mắt, cậu ta mang thẻ bài đi thì tốt hơn.

Ngón tay tôi quấn quấn lọn tóc: "Nhưng mà, tôi muốn tự mình đi dạo."

Bùi Tranh không khăng khăng muốn đi cùng tôi nữa, đưa cho tôi một thiết bị điện tử nhỏ:Mang theo thẻ bài này, nó sẽ chỉ đường cho cô, nếu cô bị lạc, chỉ cần nhấn cái này, ở yên một chỗ, tôi sẽ đến chỗ cô."

Tôi nhận lấy: "Được!"

Vui vẻ bay ra ngoài.

Chủ thành dân số rất đông, bất quá tốc độ của tôi quá nhanh, con người không nhìn thấy được tôi.

Thẻ bài nói tôi giống như cái gì mà con tra trong ruộng dưa.

Thẻ bài của tôi là độc nhất, nó có ý thức tự chủ.

Ánh mắt tôi âm trầm nhìn thẻ bài, thẻ bài kinh sợ hề hề sửa miệng, nói tôi là con quỷ hoạt bát nhất chủ thành.

Ai, lời này tôi thích nghe.

Tôi đang bay vui vẻ, một trận cuồng phong thổi qua, cuốn tôi vào một đống tro than.

Tôi một thân váy dài màu trắng, toàn bộ đã biến thành màu đen.

Tiếp đến gió càng lúc càng lớn, mây đen rất nhanh liền bao trùm cả bầu trời.

Thời tiết ở chủ thành, nói thay đổi liền thay đổi ngay được.



Vốn dĩ tôi nhẹ cân, gió lớn thổi một cái là tôi liền theo lá cây và túi rác trên đường cùng nhau bay về phương xa.

16.

Tôi cũng bất chấp kệ việc có bị loài người phát hiện hay không, vươn tay ra ôm lấy một cây cột điện, tóc cũng cuốn vào.

Cuồng phong thổi đến nỗi tôi biến dạng mất.

Tấm thẻ nhắc nhở thôi mau ấn cái nút.

À, nhắc mới nhớ.

Nhưng Bùi Tranh là một tên ma ốm, gió to thế này cậu ta có thể chống lại được sao?

Tấm thẻ nói, nếu cô không ấn cậu ta cũng sẽ đi tìm cô, còn không bằng gửi cho cậu ta cái định vị.

Chà, tôi đã nhấn nút và gửi cho cậu ta một vị trí.

Sau đó rất nhanh tôi thấy Bùi Tranh ngược gió đi tới, gió có thể quật ngã tôi mà lại không quật ngã được cậu ta, thật phản khoa học.

Cậu ta thực sự rất thần kì, trước kia ở trong nhóm người chơi nhập môn, cậu ta trông cứ như là người sẽ đi đời trước tiên, cuối cùng, cậu ta đã đi một chặng đường đến vị trí đầu bảng, dù ốm yếu, nhưng sức sống lại bền bỉ đến không ngờ.

Anh ngược gió mà kéo tôi trở về.

Sau khi quay lại, tôi cầm chiếc váy bị sơn đen như mực mà thấy đau lòng, Tiểu Bạch bé nhỏ tội nghiệp của tôi.

Tôi đến gần Bùi Tranh, "Tôi bẩn."

Mặt cậu ta trở nên lạnh lùng.

"Anh giúp tôi tắm rửa, Tiểu Bạch cũng cần được giặt."

Cậu ta lúc này mới hiểu, tai đỏ lên, hơi cụp mắt xuống, "Tôi chỉ có một chiếc thẻ vệ sinh duy nhất."

Cái này cũng được, so với tắm còn nhanh hơn, trước đây tôi từng thấy vua phó bản sơ cấp tắm cho tiểu boss, phải chải sạch từng chút, rồi vắt khô hết lần này đến lần khác, sau đó lại hong khô, quá phiền phức.

Sau khi dùng tấm thẻ vệ sinh, chiếc váy Tiểu Bạch của tôi trở lại vẻ trắng tinh sạch sẽ, tôi lấy ra một chiếc gương nhỏ soi từ đầu đến gấu váy để xác nhận không còn vết bẩn nào, chỉnh lại từng nếp gấp vô cùng cẩn thận.

Ngày hôm sau, trong phòng Bùi Chính xuất hiện một tấm gương lớn cao từ trần đến sàn, tôi không còn phải cầm chiếc gương nhỏ để soi từng chút một nữa.

Vui vẻ làm dáng trước tấm gương mất nửa ngày, tôi thấy nhàm chán. Bùi Tranh còn đang học trên diễn đàn để lấy kinh nghiệm thông qua phó bản trung cấp, tôi ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài.

Sau đó, tôi thấy một bài đăng trên diễn đàn dần dần hot lên.

Nó hoàn toàn khác với phong cách dài dằng dặc của nhiều bài đăng trải nghiệm - một con khỉ hung dữ xuất hiện trên phố Trường Ninh.

Tôi tò mò bảo Bùi Tranh mở nó ra.

Một con khỉ hung dữ xuất hiện trên phố Trường Ninh, @xx Sở thú quận @Vườn bách thú chủ thành @Hội bảo vệ động vật chủ thành, hãy nhanh chóng nhận trách nhiệm.

×× Sở thú quận: Không phải khỉ của chúng tôi @sở thú chủ thành

Sở thú chủ thành: Cũng không phải của chúng tôi @Hội bảo vệ động vật chủ thành

Hội bảo vệ động vật chủ thành: Chúng tôi chỉ bảo vệ chó mèo, không bảo vệ khỉ.



Phía dưới có một bức ảnh mờ, một thân ảnh màu đen, méo mó không giống hình người, đang ở trong gió to ôm lấy cột điện.

"Két...!"

Tôi vô tình làm hỏng thiết bị liên lạc.

17.

Thiết bị liên lạc đó rất đắt tiền đó trời.

Bùi Tranh phá sản.

Vốn dĩ cậu ta là một người chơi mới chưa qua thời kì bảo hộ, mặc dù đã vượt qua rất nhiều phó bản, nhưng phần lớn điểm tích luỹ đều được dùng để trao đổi kỹ năng và thẻ sức mạnh, còn lại thì đem đổi lấy thiếu bị liên lạc mới, đều mất cả rồi.

Mất trắng!

Một cảm giác áy náy kì lạ xâm chiếm lấy tôi.

Tôi là ác ma, đập phá, cướp bóc đều là chuyện bình thường có được không? Sao lại sinh ra cảm giác tội lỗi chứ?

Tôi chính là ác quỷ, phá phách cướp bóc không phải đều là bình thường sao? Vì sao tôi lại phải áy náy?

Không được, tôi không thể áy náy.

Ác quỷ tuyệt đối không được có cảm xúc tội lỗi!

Tôi kéo ngón tay út của Bùi Tranh "Tôi, tôi đi làm thêm giúp cậu kiếm điểm tích luỹ."

Tôi cuốn cuốn lọn tóc đen vừa dài vừa thẳng.

Bùi Tranh sờ sờ đầu tôi, "Không sao, điểm tích luỹ cũng là vật ngoài thân thôi."

Tiếp theo cậu ta móc ra mấy viên đường đặt vào lòng bàn tay tôi.

Cái này là cậu ta đã mua nhờ vào số điểm còn lại sau khi đổi thiết bị liên lạc mới.

Đường thật ngọt, đây là thứ ngon nhất tôi từng ăn kể từ khi có ý thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.