18.
Bùi Tranh bắt đầu đánh phó bản mới, tôi hào hứng bay quanh cậu ta.
Đây là lần đầu tôi xem phó bản theo góc nhìn của người chơi..
Bùi Tranh tuy rằng đã có chút danh tiếng, nhưng số người từng gặp cậu ta không nhiều lắm, không ai có thể đoán được một người chơi mạnh như cậu ta lại có một thân hình ốm yếu.
Vì vậy sau khi vào phó bản, một số người chơi đã quen nhau cho rằng tên ma ốm này đi đến được phó bản trung cấp nhờ ăn may, nên lúc chia tổ đội không ai muốn chọn cậu ta.
Còn lại một người đàn ông trung niên gầy gò phải ghép chung đội với Bùi Tranh, mặt ủ mày chau nói rằng may mắn lắm được người kéo tới phó bản này, bây giờ khả năng hỏng bét rồi.
Bùi Tranh không để ý đến ông ta, xoay người đi tìm manh mối.
Tôi ngoan ngoãn ở trong tấm thẻ, được Bùi Tranh nắm trong lòng bàn tay, nhìn thế giới của phó bản bên ngoài.
Cấp bậc của phó bản càng cao, NPC càng rộng.
Một hồi lâu, cũng không gặp được người cùng chơi nào đi qua.
Bùi Tranh giải câu đố một cách có trật tự, biểu cảm của người đàn ông bên cạnh thay đổi từ mặt ủ mày chau, sang có chút kinh ngạc, đến phục sát đất, và cuối cùng, người đàn ông cảm thấy may mắn nở một nụ cười, trở thành tay sai của Bùi Tranh.
Mặt khác hai tổ còn lại cũng kinh ngạc vì tốc độ của Bùi Tranh so với bọn họ còn nhanh hơn.
Ở cuối mạch truyện, Boss cuối của phó bản cuối cùng cũng ra sân, sau một hồi hỗn chiến, tên boss đó đã bị tiêu diệt.
Khi phân thành tích, một đội đột nhiên chơi xấu, ném ra một tấm thẻ – trành quỷ.
Trành quỷ chính là kẻ tiếp tay cho giặc.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, người nọ tương đối đắc ý, nói rằng mình đã sử dụng thủ đoạn giải phóng lũ quỷ để tiêu diệt những người chơi khác vào thời điểm cuối cùng, và đã sử dụng nó nhiều lần, con trành quỷ này rất thành thạo, sẽ không làm mọi người chết một cách đau đớn.
Trành quỷ này là sản phẩm của một phó bản cao cấp, người nọ hẳn là đã mua nó với giá cao.
Tất cả mọi người con đang đánh phó bản trung cấp, tất nhiên không có vật phẩm nào có thể đánh thắng trành quỷ.
Tôi hào hứng mà cào cào cạnh bên của tấm thẻ.
Đây không phải là tự đưa đồ ăn tới cho tôi sao?
19
Tôi không nhịn được cứ chọc vào lòng bàn tay của cậu ta, cuối cùng Bùi Tranh cũng chịu thả tôi ra.
Vừa bước ra, tôi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôi dũng cảm oai vệ, khí thế bừng bừng trôi về phía người chơi không tử tế đó.
Người chơi kia tuy giật mình, nhưng cũng không cảm thấy tôi có thể hơn được trành quỷ, dù sao tên kia cũng ngưu cao mã đại.
(Trành quỷ: ma cọp vồ; ngưu cao mã đại: cao lớn to khoẻ như trâu như ngựa)
Người chơi thúc giục trành quỷ xóa sạch nơi này.
Tôi không thể đánh quỷ
Tôi cuốn lấy tóc, uốn éo người, xoay người liếc mắt nhìn con trành quỷ: "Ma quỷ, dám động vào người của ta, ta sẽ vặn đầu ngươi."
Người chơi:???
Người chơi: "Thì ra là như này, ha ha ha, tôi còn tưởng mạnh như nào..."
Trành quỷ nhìn tôi, cẩn thận lùi một bước, nhận ra tôi không thèm để ý đến, liền lăn một vòng chui trở lại thẻ bài, mặc cho người chơi hô thế nào cũng không ra.
Người chơi ngây ngốc trợn mắt nhìn cảnh này, sau đó sợ hãi nhìn tôi, trong ánh mắt nhìn trộm lộ ra vẻ tham lam cùng dò xét.
Bùi Tranh kéo tôi ra sau lưng, lạnh nhạt nói: "Cậu ta không còn át chủ bài."
Một câu nói đánh thức những người khác.
Đám người chơi phẫn nộ vây đánh người kia.
Ra khỏi phó bản, lại vào phó bản.
Gần như không ngừng nghỉ.
Bùi Tranh đi đâu cũng mang tôi theo, chưa từng bỏ tôi vào không gian trữ vật, cũng không cho tôi ra tay.
Tôi chỉ đành ngồi xổm trong thẻ bài gặm dưa xem kịch.
Thẻ bài: Vỏ hạt dưa không được vứt lại trong thẻ bài.
Tôi: Ném ra ngoài không phải là vứt rác lung tung à?
Thẻ bài không nói gì, nói sang chuyện khác: Cô nói xem cậu ta liều mạng như vậy làm gì?
Tôi cũng tò mò.
Bùi Tranh cơ hồ là dùng toàn bộ tuổi thọ để càn quét phó bản, cậu ta như vậy sớm muộn gì cũng chết vì làm việc quá sức.
Chưa từng có người chơi nào giống như cậu ta, đối với những thứ bên ngoài một chút hứng thú cũng không có, dường như có cái gì đang đuổi theo, ép cậu ta một mực chạy nhanh về phía trước. Nhưng cậu ta là một con ma ốm, tiêu hao sức khỏe như vậy, thân thể ngày càng sa sút, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.
Tôi hỏi cậu ta: "Có phải cậu có người hoặc việc đặc biệt quan trọng trong thế giới hiện thực, phải vội vàng trở về không?"
Bùi Tranh không hiểu sao tôi đột nhiên hỏi như vậy: "Không có."
"Vậy sao lại vội vàng càn quét phó bản như bị lợn rừng rượt đuổi vậy."
Bùi Tranh ho khan một trận, trên khuôn mặt tái nhợt ho ra một vệt ửng hồng, cậu ta vuốt tóc tôi: "Tôi muốn xem phó bản cuối cùng như thế nào."
Đều là phó bản, có gì để xem chứ.
Tôi không có hứng thú với câu trả lời này, tiếp tục cãi nhau với thẻ bài.
20.
Bùi Tranh cuối cùng cũng về chủ thành nghỉ ngơi một thời gian, tôi hưng phấn chạy đến trước mặt tấm gương soi từ trần xuống sàn đã lâu không gặp, nụ cười dần dần biến mất.
Tôi nhìn mình trong gương, không dám tin.
Một thời gian không soi gương, bất tri bất giác tướng mạo tôi đã thay đổi.
Xong rồi.
Tôi biến dạng rồi.
Tôi nhìn tròng trắng xuất hiện trong hốc mắt, màu môi dần dần đỏ lên, làn da sáng bóng, mái tóc đen dài thẳng đến thắt lưng, còn xuất hiện hai cái chân xa lạ.
Thứ duy nhất không rời đi chính là chiếc váy Tiểu Bạch.
Tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp quỷ.
Tôi che mặt rúc trong góc nhỏ.
Bùi Tranh phát hiện tôi không ăn đồ ăn vặt, cũng không đấu võ mồm với thẻ bài nữa.
Kéo tôi ra, tôi lại rụt vào.
Kéo tôi ra, tôi lại rụt vào.
Mời mấy nhóm bác sĩ tâm lý đến xem cũng không có cải thiện. Người bác sĩ tâm lý cuối cùng đưa danh thiếp của một đạo sĩ cho cậu ta, nói rằng họ không chuyên chữa bệnh cho quỷ, vì vậy cần mời những người có chuyên môn.
Bùi Tranh lại đi tìm đạo sĩ kia, đạo sĩ bấm ngón tính toán: "Có thể là trầm cảm."
Bùi Tranh và thẻ bài cảm thấy khó tin.
Bùi Tranh dù sao mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với tôi, nhất thời không phát hiện vẻ ngoài của tôi thay đổi, quan sát tôi nửa ngày, phát hiện điểm mấu chốt, dở khóc dở cười, an ủi tôi mấy ngày, rốt cục cũng kéo được tôi ra khỏi góc nhỏ.
Thẻ bài cũng nhăn nhăn nhó nhó nói, thật xin lỗi, sớm biết tâm lý cô yếu ớt, tôi đã không cãi nhau với cô nhiều như vậy.
Nó dám chế giễu tâm lý yếu ớt của tôi!
Tôi ngừng che mặt, ngồi trên bệ cửa sổ đung đưa chân.
Tôi không phải là quỷ nhát gan đâu nhá.
Tôi là ác quỷ hung tàn nhất, xảo trá nhất, ác độc nhất đó nha.
21.
Bùi Tranh đánh tới phó bản cao cấp, hạn chế đối với tôi trong phó bản cao cấp cũng tăng lên, tôi luôn luôn bị chặn.
Như lúc này đây, tôi lại bị chặn, chờ đến lúc tôi đi ra ngoài, tiến trình của phó bản đã gần kết thúc.
Tôi không tìm được Bùi Tranh.
Không thấy hắn.
Tìm mãi không thấy, tôi tức giận đem cả boss nhỏ lẫn boss lớn ra đánh một trận, phó bản cao cấp ít ra cũng có một điểm tốt, có thể đánh quỷ thoải mái mà không sợ đánh hư.
Boss lớn bị tôi đánh đến gào khóc, cuối cùng cũng nhớ lại nơi cuối cùng Bùi Tranh xuất hiện.
Tôi nhẹ nhàng bay qua, thấy Bùi Tranh nằm trong tuyết, sắc mặt trắng bệch như người chết, đã không còn thở.
Tuyết bay lả tả, sắp chôn vùi cậu ta.
Tôi sửng sốt thật lâu.
Bỗng nhiên cảm giác bay không nổi nữa, muốn bước tiến lên, bước một bước lại có chút gian nan, nghiêng ngả một chút, loạng choạng ngã trên người cậu ta.
Lạnh ngắt.
Tôi khóc, tôi gọi cậu ta thế nào cậu ta cũng không để ý tới tôi.
Thẻ bài tương đối vô tình: Xem ra phải tìm cho cậu một người chơi khác để tiếp quản.
Tôi: Tôi không muốn.
Thẻ bài muốn tôi rời đi, tôi không nghe lời nó, khóc đến mơ mơ màng màng, không biết đã qua bao lâu thì nghe được âm thanh yếu ớt.
"Tuệ Tuệ, đừng khóc."
Thẻ bài: Đậu má, xác chết vùng dậy.
Tôi vùi nó vào trong tuyết, mắt không thấy tâm không phiền.
Sắc mặt Bùi Tranh khôi phục được một chút, qua thật lâu, cậu ta bò dậy, chậm rãi giơ bàn tay cứng ngắc lên, muốn ôm tôi, bỗng nhiên nhớ tới bản thân người đầy tuyết, lại buông xuống.
Tôi chủ động ôm lấy cậu ta.
Trong mắt cậu ta xẹt qua tia ngạc nhiên mừng rỡ đã kiềm chế, cả người đều run rẩy.
"Cậu đã chết rồi sống lại, cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Bùi Tranh cụp mắt: "Tôi biết, nhưng hiện tại không tiện giải thích."
Vì thế, tôi liền không truy hỏi nữa.
Càng tới gần phó bản cuối cùng, độ khó càng tăng lên.
Bùi Tranh chết đi sống lại rất nhiều lần, may mà chủ thần không phát hiện ra điều dị thường.
Tôi nhìn mình trong gương, mắt hạnh và môi đỏ mọng, trông càng ngày càng xấu xí.
Chờ Bùi Tranh hoàn toàn vượt qua toàn bộ phó bản rồi trở về thế giới hiện thực, tôi sẽ quay lại phó bản sơ cấp dưỡng lão, đám quỷ ở đó chắc chắn sẽ không chê tôi xấu.
22.
Phó bản cuối cùng.
Nghe nói rằng phó bản này do Chủ thần tự mình cai quản.
Chủ thần trở lại nguyên bản và chọn một bối cảnh trò chơi rất đơn giản.
Trên một hòn đảo, một nhóm gồm hàng trăm cao thủ, cuối cùng ai sống sót sẽ chiến thắng.
Cực kì khó nhằn, đối thủ cạnh tranh đều là những người ưu tú từ trong từng tầng sàng lọc đào thải mà chọn được.
Cứu cực dưỡng cổ. (Để cho người chơi tự cắn xé lẫn nhau như nuôi cổ trùng, ai yếu sẽ bị đào thải.)
Bùi Tranh mặc dù ốm yếu, nhưng một khi đã vào trận đấu cuối, xung quanh đều là tinh anh, không ai dám khinh thường đối thủ của mình nữa.
Lúc này nếu tôi ra trận, một cái phẩy tay là đủ chết hết toàn bộ rồi, nửa ngày là xong.
Nhưng
Tôi lại bị chặn!
Tên Chủ Thần chó má, cơ chế che chắn này chắc chắn là được nghiên cứu đặc biệt để ngăn chặn tôi.
Tôi chỉ có thể ở bên trong lá bài nhìn Bùi Tranh cửu tử nhất sinh.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người chơi, một là nam nhân cơ bắp lực lưỡng lực lượng bộc phát, một là Bùi Tranh ốm yếu gió thổi qua cũng đổ.
Kết quả rất rõ ràng, khi đấu một chọi một thì đầu óc có tốt đến đâu cũng không bằng chiến đấu bằng thực lực.
Người đàn ông cơ bắp hạ gục Bùi Tranh chỉ bằng một cú đấm.
Rồi háo hức chờ đợi Chủ thần tuyên bố chiến thắng.
Nhưng đợi đến mấy ngày cũng không có tin tức gì, ngược lại nhìn thấy thanh niên ốm yếu mấy hôm trước mình vừa giết chết lại run rẩy đứng lên.
Tam quan của người đàn ông cơ bắp đã bị đánh sụp.
Tuy nhiên, sau khi sống lại, sức chiến đấu của Bùi Tranh vẫn yếu như trước, lại dễ dàng bị giết.
Sau đó, người đàn ông cơ bắp lại nhìn thấy cậu ta sống lại.
Bản tính hung dữ được khơi dậy, lần này người đàn ông trực tiếp phân thây kẻ kẻ quái nhân này.
Vài ngày sau vẫn lại trông thấy Bùi Tranh.
Lặp đi lặp lại như vậy, người đàn ông cơ bắp muốn phát điên lên rồi.
Bởi vì sinh tử của Bùi Tranh rất khác thường, hệ thống cũng rối tung lên, cuối cùng sắp sụp đổ.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện dị thường không xác định!"
Chủ thần thở phì phì chạy tới, còn tưởng rằng do tôi gây ra, lại phát hiện chỉ còn lại có Bùi Tranh, cùng người đàn ông cơ bắp đã sắp ngỏm, tôi còn đang đứng chắn ở giữa.
Anh ta có chút hoang mang.
Hắc Đoàn Tử, "Ngươi làm gì vậy?"
Bùi Tranh: "Tranh thủ lúc hệ thống gặp sự cố hoặc rối loạn, làm một số việc mà hệ thống không thể khôi phục."
Hắc Đoàn Tử, "???"
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Bùi Tranh cầm tấm thẻ của tôi, tôi không biết cậu ta lại làm gì, một giọng nói vang lên——
"Thẻ sức mạnh đang được chế tác..."
Hắc Đoàn Tử kinh hoàng, muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp, trong nháy mắt biến thành một tấm thẻ bài.
[Tên thẻ]: Chủ Thần
[Cấp bậc]:SS
[Cách sử dụng]: Làm chủ thế giới trò chơi
[Ghi chú]: Năng lực RUA (sức mạnh tối đa)
Bùi Tranh thì thầm, "Ông không thể đánh bại Tuệ Tuệ, mà vẫn có thể khóa Tuệ Tuệ vào thẻ. Cho nên, Chủ thần cũng không phải là vô địch nhất, quy tắc mới phải. Ông có thể sử dụng các quy tắc để khóa cô ấy, thì tôi cũng có thể dùng quy tắc khóa ông."
Bùi Tranh lấy ra một thẻ khác - Rebound.
Tất cả các đòn tấn công mà cậu ta bị công kích trong tháng này đều dội ngược lại người đàn ông cơ bắp, cho dù giá trị vũ lực của người đàn ông cơ bắp có cao đến đâu cũng không thể chống đỡ được, vì vậy cuối cùng đã chết.
Hệ thống cũng hoạt động bình thường trở lại, tuyên bố Bùi Tranh là người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng Bùi Tranh không rời đi, cậu ta vẫn ở trong thế giới trò chơi.
Phó bản đã kết thúc, tôi bay ra khỏi thẻ bài.
Chủ Thần cũng thuần thục phương pháp chui ra khỏi tấm thẻ bài, "Ha ha ha ha, chó ngu mới tin rằng vượt qua hết các cấp là có thể trở về, đây chẳng qua là một trò chơi của ta mà thôi."
Tôi hét vào mặt anh ta đe doạ, thành công làm anh ta im lặng.
Bùi Tranh không quan tâm, cậu ta nói, "Mục đích ban đầu của tôi không phải là vượt qua hết mọi cấp độ, tôi chỉ muốn lợi dụng hệ thống rối loạn và kiểm soát ông mà thôi."
Chủ Thần trợn tròn mắt..
Hắn thận trọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Bùi Tranh nhẹ nhàng và cẩn thận nắm chặt tay tôi, đan các ngón tay vào nhau.
Anh ấy nói, "Người sáng tạo ra ông."
[Ngoại truyện]
"Ông trời ơi, chẳng lẽ người không biết rằng tôi rất yêu cô ấy?"
Gấp cuốn sách lại, đây là một truyện ngắn mà Tuệ Tuệ đã đọc khi còn học cấp hai, Bùi Tranh cẩn thận đặt cuốn sách vào giỏ.
Tiếp tục ở trong phòng cô thu dọn, nhặt được một con búp bê bằng vải cũ rơi ra từ trong góc.
Đây là búp bê ông nội mua cho Tuệ Tuệ khi còn bé.
Cũng cẩn thận đặt vào trong giỏ.
Trong giỏ sắp đầy rồi, bên trong có mô hình bộ xương làm bằng tay do bạn Tuệ Tuệ tặng, hình người nặn bằng mì sợi hồi tiểu học...Đủ thứ, đều là dấu vết của cuộc đời cô ấy.
Hôm nay, tất cả sẽ bị mang đi tiêu hủy.
Đây là ngày thứ ba sau khi Tuệ Tuệ qua đời vì bệnh.
Anh cùng Tuệ Tuệ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, thậm chí còn đã đính hôn rồi, tùy tiện lấy ra một thứ của cô anh đều biết được nguồn gốc.
Cha mẹ Tuệ Tuệ ở ngoài cửa khóc mấy đêm, dáng vẻ tiều tụy, thấy anh đi ra, nước mặt lại không nhịn được mà rơi: "Tiểu Bùi à, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Tuệ Tuệ, con bé không còn, chúng ta cũng không có dũng khí đi thu thập di vật của con bé. Thật may mắn có con ở đây."
Bùi Tranh an ủi bọn họ hồi lâu, đợi đến khi tâm tình của hai người trưởng bối ổn định lại mới rời đi.
Cả một chiếc xe đựng di vật được mang đi đốt và tiêu hủy, nhưng chiếc giỏ này đã được mang về nhà và cất giữ cẩn thận.
Xử lý xong tang sự, cha Tuệ Tuệ thở dài, ông bảo anh ấy quên Dung Tuệ đi, hôn sự cũng sẽ không giữ nữa, hy vọng anh ấy sớm tìm được một nửa mới, đây cũng là ý của Dung Tuệ.
Bùi Tranh không trả lời.
Mấy năm kế tiếp, anh ấy trở thành một người cuồng công việc đến hết thuốc chữa, làm việc quá sức thành bệnh, sức khỏe ngày càng sa sút. Phòng thí nghiệm của anh đang nghiên cứu một đề tài, theo thuật ngữ phổ thông là – thử nghiệm bảo tồn ý thức của con người trên đám mây.
Anh đã thành công.
Bùi Tranh đã phát hiện một trò chơi nhỏ tự sinh ra ý thức tự chủ, anh đã xây dựng lại các quy tắc của trò chơi, đồng thời thêm mô hình búp bê và bộ xương để tạo ra một thế giới nhỏ hài hòa và đáng yêu, được sử dụng như một vùng đất ấm làm nơi nuôi dưỡng linh hồn.
Anh ấy đặt phần ý thức còn lại của Tuệ Tuệ mà anh ấy đã giày công gìn giữ vào trong thế giỏi nhỏ kia.
Dựa theo quy tắc, cô sẽ là nhân vật cường đại nhất trong đấy, là sự tồn tại không kiêng nể thứ gì nhất.
Thế rồi Bùi Tranh ngã bệnh.
Chờ khi anh ấy được cấp cứu tỉnh lại, anh ấy mới biết mình đã bị phản bội, quyền điều khiển trò chơi nhỏ đó đã bị đánh cắp. Người đó còn phát hành trò chơi, nhận được nhiều lời khen ngợi như thủy triều, ngày càng có nhiều người chơi.
Người đó tự mãn trong lòng, cũng không phát hiện trò chơi này có chút kỳ quái, đến khi có vài người chơi lần lượt chết não trong trò chơi thì mới có người phát hiện ra vấn đề.
Thế giới trò chơi cưỡng chế hấp thụ ý thức của người chơi, đồng thời thôn tính một số ý thức của mấy thế giới nhỏ đang được hình thành, bao gồm cả một cuốn tiểu thuyết, dần dần phát triển, thoát khỏi kiểm soát, biến hoá hợp chất đơn giản thành hợp chất phức tạp, sinh ra hoá thân của thế giới ý thức, cũng chính là Chủ thần.
Mặc dù trò chơi sau đó đã bị cấm, nhưng vô số người vẫn bị lấy mất ý thức, dung nhập vào thế giới trò chơi.
Sau khi Bùi Tranh xuất viện, anh ấy đã đưa kẻ phản bội vào tù trước, tặng một phần tài sản cho cha mẹ của Tuệ Tuệ, và một phần để bồi thường cho những người có ý thức bị trò chơi chiếm đoạt, giao tập đoàn cho người mà anh ấy yên tâm xử lí.
Sau đó chủ động tiến vào thế giới trò chơi.
Nếu tiến vào thế giới trò chơi thì ý thức không thể trở lại thế giới hiện thực, anh ấy ở hiện thực tương đương với đã chết.
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trở về.
Nhiều năm sau, cuối cùng anh ấy cũng gặp lại Tuệ Tuệ, cô niềm nở chào hỏi: "Hey!"
Bùi Tranh cụp mắt, che đi ánh hồng trong mắt, kích động mà ho khan một hồi.
Người khác đều là lúc còn sống bị kéo vào trò chơi, chỉ có Tuệ Tuệ được đưa vào sau khi chết, vì vậy cô ấy có thẩm mỹ của ác quỷ, không giống người thường.
Cô ấy như thế nào thì cũng đều đáng yêu hết.
Trước khi Bùi Tranh bước vào thế giới trò chơi, anh đã sử dụng một số quyền hạn thao tác còn sót lại để tạo ra một cơ thể bất tử cho chính mình, cố gắng khống chế Chủ thần trong thời gian nhanh nhất.
Anh ấy không biết chủ thần phát triển đến một trình độ nhất định, liệu có thể sẽ phá vỡ quy tắc, đối với Tuệ Tuệ tạo thành sự uy hiếp hay không.
Anh ấy muốn tiêu diệt mối đe dọa ngay từ đầu.
Thế giới trò chơi không còn hấp thu ý thức của người sống trong thế giới thực nữa, một mối nguy cơ rốt cục đã được giải quyết.
Đương nhiên, không ai biết liệu những thế giới nhỏ khác có được sinh ra ở một góc nhỏ của thế giới thật hay không.
[Thế giới thật:]
Cha mẹ Dung mang theo đứa con trai nhỏ tuổi đến nghĩa trang, sau khi Dung Tuệ qua đời hai người họ lần nữa hạ sinh một đứa bé.
Bên cạnh mộ Dung Tuệ là mộ của Bùi Tranh.
Văn bia của Dung Tuệ: Thể xác biến mất, nhưng ý chí trường tồn (Một dòng chữ nhỏ giải thích: Cầu mong cha mẹ và anh ấy bình an, hạnh phúc).
Anh ấy, ám chỉ Bùi Tranh. Dung Tuệ không nhắc đến tên anh ấy, bởi cô sợ vợ tương lai của Bùi Tranh sẽ chán ghét.
Dung Tuệ cả đời kiêu ngạo và đáng yêu, nhưng văn bia của cô được viết một cách hết sức nghiêm túc, chu toàn khi cô qua đời.
Văn bia của Bùi Tranh, là cùng một hàng chữ.
Đứa con trai nhỏ nhìn văn bia chỉ có một dòng chữ, hiếu kỳ nói: "Anh Bùi chỉ có một dòng chữ thôi sao ạ?"
Giáo sư đã lớn tuổi, ông thở dài.
"Ngụ ý của nó là tưởng niệm."
[Bổ sung:]
1. Ngoại hình của Tuệ Tuệ dần dần phát triển theo hướng của con người, bởi vì tiềm thức cô ấy đang dần hòa nhập vào xã hội loài người, và ngoại hình của cô ấy thay đổi theo sự thay đổi của ý thức.
2. Các thẻ bài tùy ý thiên vị Tuệ Tuệ, bất kể Bùi Tranh sống hay chết. Bởi vì nó là sản phẩm của quy tắc, mà cấu trúc cơ bản nhất của quy tắc là do Bùi Tranh tạo ra.
3. Phó bản sơ cấp là phó bản có cấp bậc tu sĩ càn quét, bên trong có rất nhiều quái lợi hại, cho nên có thể chịu đựng được cú đánh của nữ chính.