Gara ở dưới tầng hầm, sau khi xuống xe thì đi vào trong từ cánh cửa bên phải. 
Mẹ Lộ nghe thấy tiếng động từ gara nên đã sớm đứng chờ ở huyền quan tầng hầm, thấy cửa mở, bà nói: “Đã khuya thế này rồi mà con còn ra ngoài, là có việc gấp gì sao…Đây là?” 
Giản Nhung không ngờ đã trễ rồi mà người nhà của Lộ Bá Nguyên vẫn còn thức, cậu đi theo sau Lộ Bá Nguyên nghe thấy giọng nói thì thoáng chốc vai cứng đơ. Đã lâu rồi cậu không nói chuyện tiếp xúc với người lớn. 
Giản Nhung  còn đang tự hỏi bản thân nên trả lời thế nào thì Lộ Bá Nguyên đã trả lời thay cậu rồi. 
“Đồng đội ạ, gaming house bị kẻ trộm viếng thăm nên con dẫn cậu ấy về ở hai ngày.” Lộ Bá Nguyên mở tủ giày, lấy một đôi dép trắng tinh ném đến trước mặt của Giản Nhung. 
“Gặp trộm sao?” Mẹ Lộ vội vàng ngó về phía cậu: “Có bị thương không cháu? Gọi cảnh sát chưa?” 
Đối diện với ánh mắt của người phụ nữ, Giản Nhung thẳng lưng, gật đầu vài cái: “Không bị thương ạ, báo cảnh sát rồi…Quấy rầy cô rồi.” 
Mẹ Lộ nhìn thấy mái tóc xanh lam của cậu, mày hơi nhướn lên: “Vậy thì tốt rồi. Mặt cháu hơi đỏ, có phải bên ngoài lạnh lắm phải không? Mau mau đóng cửa lại, đừng để hơi lạnh bay vào.” 
Giản Nhung  lập tức xoay người đóng cửa lại. Trên xe có mở hệ thống sưởi thì làm sao lạnh được chứ, cậu đỏ mặt là vì bị vạch trần lời nói dối đấy chứ. 
“Sao mẹ còn chưa ngủ?” Lộ Bá Nguyên đi vào bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-gioi-de-toi-len/1014647/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.