Các môn thể thao điền kinh cần chọn ra 12 vận động viên vào vòng chung kết.
Toàn tỉnh có không ít trường thể thao, nên cạnh tranh rất khốc liệt và khắc nghiệt.
Trình độ vận động viên của trường đại học T luôn ở trạng nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình, trong các trường cao đẳng và đại học bình thường cũng được tính là hàng đầu, nhưng muốn so với các trường thể thao chuyên nghiệp thì vẫn có chút chênh lệch.
Ở nội dung 100m nam đầu tiên, đại học T chỉ có một vận động viên lọt vào trận chung kết ngày mai, nhưng trình độ so với top 3 thì chênh lệch quá xa, vừa nhìn đã biết sẽ không đạt được thành tích gì.
Sau khi biết kết quả, huấn luyện viên Chu trực tiếp đi thẳng vào phòng vệ sinh tầng hai, tình cờ gặp Thịnh Tinh Hà, hai người gật đầu chào hỏi.
"Kết quả ra sao, thế nào rồi?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Không được tốt lắm, nhóm này đều không được."
Đều không được.
Nghe có vẻ chỉ là đánh giá khách quan về kết quả của trận đấu này, nhưng Thịnh Tinh Hà cảm thấy ba chữ này khá chói tai.
Vừa lạnh lùng lại làm tổn thương người khác.
Anh nhìn đường chạy màu nâu đỏ cách đó không xa, nhíu nhíu mày.
Mặc kệ trước đó có bao nhiêu người cổ vũ cho bạn, nói với bạn rằng không cần áp lực lớn quá, thế nhưng thứ cuối cùng mà họ muốn thấy chỉ có hai chữ – thành tích.
Có đôi khi nghe những lời này, trong lòng anh chỉ cảm thấy áp lực và khổ sở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-doi-nao-thich-cau-ta/231339/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.