Tất cả đều đến quá nhanh, Hạ Kỳ Niên thực hoài nghi mình là đang nằm mơ, số điểm đỏ nhỏ trong tin nhắn riêng vẫn cứ tăng lên không ngừng.
Một số lo lắng cậu bị thương, một số khen cậu dũng cảm, một số hỏi thông tin cá nhân của cậu, thậm chí còn gửi tin nhắn riêng cho cậu để hỏi những thứ về chuyên ngành, đang ở trong ký túc xá nào...
Trong một đêm, tài khoản Weibo của cậu tăng lên mấy chục ngàn fan, tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động, ngón tay đánh chữ cũng run rẩy, quá nhiều tin nhắn, căn bản không kịp trả lời, chỉ trả lời có mục đích một chút.
Bất tri bất giác mà một giờ đã cứ thế trôi qua.
Thịnh Tinh Hà chạy bộ buổi sáng trở về, trong tay còn mang theo mấy túi đồ ăn sáng, anh vừa đổi giày vừa hô vào trong phòng: "Hạ Kỳ Niên, mau dậy ăn điểm tâm đi, còn muốn tôi đút tới tận miệng cậu sao?"
Hạ Kỳ Niên cũng hô: "Cũng không phải là không được."
Thịnh Tinh Hà: "Lăn ra đây mau!"
"Tới liền!" Hạ Kỳ Niên buông điện thoại xuống đáp một tiếng.
Cách một đêm, chỗ bị ngã hiện ra vết bầm tím còn lớn hơn bàn tay, chạm vào một chút đã đau đớn vô cùng, đứng dậy thôi cũng cảm thấy tốn sức, động tác của cậu không sao trơn tru được, nhe răng trợn mắt mặc quần vào, vịn vách tường dịch từng chút từng chút ra ngoài, trong miệng vẫn luôn hít hà.
"Làm sao vậy?" Thịnh Tinh Hà đi qua đỡ cậu một phen. "Chân lại đau hả?"
Hạ Kỳ Niên níu thắt lưng quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-doi-nao-thich-cau-ta/1020584/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.