Cho tới bây giờ Hạ Kỳ Niên cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ bị lật xe trong chuyện này, đành phải dựa vào cửa lớn than thở, ý đồ chuyển đề tài.
"Chân tôi đau quá."
Thịnh Tinh Hà híp mắt lại. "Cậu lại giả bộ đó à?"
"Thật sự đau, hic..."
"Hic cái quỷ gì..." Thịnh Tinh Hà vỗ lên ót cậu một cái. "Giải thích một chút, lần trước là xảy ra chuyện gì?"
Hạ Kỳ Niên giả ngu. "Còn chuyện gì xảy ra chứ, lần trước cũng quên mang theo chìa khóa."
Thịnh Tinh Hà nhìn thẳng cậu, Hạ Kỳ Niên chột dạ cao giọng: "Thật đấy! Không có nói dối anh đâu! Không tin tôi thì anh đi hỏi chủ nhà tôi xem!"
"Không phải cậu đã nói muốn đeo chìa khóa lên cổ sao?"
"Còn không phải là quên đeo lên sao."
Thịnh Tinh Hà trợn trắng mắt. "Sao không quên mang thân xác của cậu ra ngoài luôn đi?"
Hạ Kỳ Niên liếc anh một cái, không dám lên tiếng nữa, sợ Thịnh Tinh Hà sẽ truy vấn chi tiết.
May mắn ghê, không có.
Trên cửa ngược lại có dán một số điện thoại liên lạc của công ty mở khóa, Thịnh Tinh Hà gọi hai lần cũng không có người nghe máy, phỏng chừng là đã nghỉ.
"Có điện thoại của chủ nhà không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Có! Có!" Hạ Kỳ Niên lộ vẻ khó xử. "Nhưng mà lúc này anh ấy khẳng định đã nghỉ ngơi rồi."
Thịnh Tinh Hà nghĩ thầm cũng đúng, hơn nửa đêm còn quấy rầy người ta quả thật quá mức gây hận.
"Vậy hôm nay cậu qua chỗ tôi ở trước một đêm, chuyện chìa khóa ngày mai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-doi-nao-thich-cau-ta/1020583/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.