Chương trước
Chương sau
Tình địch bề bộn nhiều việc.

Vội vàng đến mức không có thời gian chăm sóc cho bản chóa.

Bản chóa ưu phiền đến rụng cả lông!

Tôi cảnh giác nhìn ra cửa, vội vàng giấu nhúm lông mà tôi đã cào trên người xuống rồi nghịch cả buổi chiều dưới tấm thảm.

Sau khi làm xong tôi hài lòng móc ra đồ chơi que gặm tiếp tục gặm gặm.

Nấc, bản chóa sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Nhàn nhã dạo quanh nhà một lần...

Tôi đứng trước cửa phòng đóng chặt của Tình Địch.

Dự định vào xem người ấy một chút.

Tình Địch, anh đang làm gì?

Tôi nhảy lên mở chốt cửa.

Lén lút thò đầu vào.

Trước mắt tối sầm lại.

Tình Địch đang ngồi bên mép giường.

Ánh sáng từ màn hình laptop đang đặt trên đầu gối rọi vào mặt người ấy.

Âm u.

Đm anh làm cái gì đấy?

Bản chóa bị dọa tè ra quần!

Lúc này người ấy nghe được tiếng cửa phòng mở.

Đôi mắt ngập nước nhìn qua đây.

Tôi vội vàng rụt đầu ra khỏi cửa.

"Đứng lại, quay về."

Á, lúc trước anh lạnh lùng nhốt bản chóa ngoài cửa...

Giờ lại nhớ người ta?

Anh cho rằng tôi vẫn là một con chóa nhỏ chỉ muốn được ôm thôi à?!!

Tôi kiêu ngạo chạy về phía giá leo trèo.

Dự định lên đó tiêu cơm chút.

"Áu... Gâu gâu gâu!!!"

Sen kia! Anh muốn làm gì??

Mau buông bản chó ra!!

"Ha."

Tình Địch cười lạnh một tiếng dẫn tôi vào phòng.

Cửa sau lưng "sầm" một tiếng bị đóng lại.

Mẹ ơi, tình huống gì đây???

Trong phòng chỉ có ánh sáng màu lam tỏa ra từ màn hình máy tính.

Cộng thêm Tình Địch đáng sợ.

Gan chóa của tôi lập tức teo nhỏ lại.

Tình Địch ngồi lại chỗ cũ đặt tôi lên đùi.

"Tiểu Hạch Đào."

Hãy thu hồi cái ánh mắt ác ma diệt chóa của anh lại đi được khum?

"Hú hú hú..."



"Run rẩy cái gì?"

Bản chóa sợ tối! Anh không biết à?

"Dạo này gan càng ngày càng to, lời tao nói cũng không nghe nữa rồi."

Tình Địch chọc chọc trán tôi, giọng nói nhẹ bẫng.

Dựa vào kinh nghiệm sinh tồn lâu năm năm của bản chóa, người ấy như vậy là đáng sợ nhất.

"Grừ ~"

Tôi ngồi xuống lắc đuôi với người ấy, cố gắng dùng sắc đẹp để mê hoặc người ấy.

"Giả vờ đáng thương? Mày tốt nghiệp trường "Chó tin" hả?"

"Gâu."

Không phải, bản chóa chỉ là đã học xong "100 cách đối phó với con sen rác rưởi" thôi, sách bán chạy nhất giới chóa.

Tình Địch ôm tôi vào bụng rồi đặt máy tính lên đùi.

"Vừa rồi tao vô tình thấy cái này... Rất thú vị."

Á đù!

Tình Địch thấy thú zị? Bản chóa nhất định phải xem.

Tiêu đề của trang web đặc biệt lớn, nó có màu hồng nhạt vui tươi.

"Nếu chó của bạn rất thông minh, bạn có thể làm những việc này với nó ~"

...

Đmdmdmdmdmdmdm.

Bản chóa không cần mặt mũi nữa à?!!

Anh có bản lĩnh thì đừng ôm bản chóa nữa! Nói cho anh biết, tốc độ chạy của tôi là 800m/s đó.

"Chơi vui đấy!"

Tình Địch tiếp tục lướt web.

Các loại hình ảnh khó coi đập vào mắt bản chóa.

Bản chóa thà chết đi còn hơn!

"Không thích à? Không phải lúc mày xem Tik Tok vui lắm à?"

Ê, đó là những con chó ngốc khác, không phải bản chóa ok.

Bản chóa không thèm!! Tôi điên cuồng vỗ lên mu bàn tay người ấy.

"Chậc."

Tình Địch đè móng vuốt của tôi lại.

Cố ý gây sự với bản chóa.

Bản chóa ra sức phản kháng, cuối cùng không địch lại con sen ra sức đàn áp.

Nếu như mọi người thấy video mất hết mặt mũi của bản chóa trên Tik Tok.

Nhất định phải chú ý đến ánh mắt tráng sĩ bất khuất của bản chóa!!!!

"Tinh."

Tình Địch nghe tiếng ngừng tay lại.

Tôi xịt keo ngã xuống thở phào nhẹ nhõm, con mắt cũng liếc tới.

Người ấy đang mở một trang web kỳ lạ.

Trong khung chat có người trả lời tin nhắn.

"Chuẩn bị chưa đủ, tiếp tục tìm kiếm."

Tình Địch im lặng đặt bản chóa và máy tính sang bên cạnh.

Người ấy đi đến bên cạnh cửa sổ kéo ra một góc rèm.

Mặt trời lặn vẫn còn một chút ánh sáng khiến Tình Địch phải nheo mắt lại.

Người ấy nhìn ra rất xa.

Không biết đang suy nghĩ gì...

Đúng vậy, Tình Địch, đến cùng anh muốn làm gì?!

Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt nhưng dựa vào thị lực 8.0 bản chóa có thể cam đoan...

Đoạn cuối của tin nhắn là một tập tin có tên "Báo cáo điều tra FDKL".

Trước đây ngày nào tôi cũng nhìn thấy bốn chữ này.

Là thứ nhà họ Vu giấu dưới mặt bàn, tên viết tắt của tập đoàn tài chính lưu động lớn nhất.

Tôi theo Tình Địch ra ngoài.

Lo lắng nằm trên xe.

Khiến cho Tình Địch cảm thấy tôi không bình thường.

Dọc đường nhìn tôi vài lần.

"Đói à?"

.... Bản chóa chỉ biết có ăn chắc?!

Tôi vẫy đuôi.

Lúc chờ đèn đỏ Tình Địch xoa đầu tôi.

"Ốm rồi à? Có cần đi tiêm mấy mũi không?"

"Gâu!"

Tôi nhe răng với người ấy.

"Không phải mày rất có tinh thần à."

Tình Địch quay đầu đi tiếp tục lái xe.



Bản chóa lo lắng cho anh!

Nước nhà họ Vu sâu như vậy.

Từ lúc tôi đâm đầu vào đã không ra được nữa, dù không tự mình tìm chết thì cũng sẽ không có kết quả tốt.

Nên là hãy tiếp tục vẽ những bức tranh khó coi của anh đi, trêu chọc họ làm cái gì.

"Hôm nay vẫn diễn chó con u buồn à?"

Thấy tôi lại thở dài, cuối cùng Tình Địch cũng đáp lại tôi.

Nhưng đây sao lại là diễn.

Bản chóa đang lo lắng cho anh đấy, không nhìn ra à?!!

Tình Địch dừng xe lại sau đó nâng tôi lên trước mặt, mắt nhìn bản chóa.

"Một con chó mà thôi, sao tao lại nghĩ cái gì mày cũng biết nhỉ?"

Phi, tôi chỉ là một bé chó.

Tôi cố ý liếm mặt Tình Địch một cái.

Người ấy nhíu mày, nhéo tai tôi một cái, khẽ nói.

"Ít ra mày không biết cái gì không nên làm."

Nói xong liền hạ cửa kính xe xuống, ném bản chóa ra ngoài.

Đệt?!!

Tôi lăn trên cỏ một vòng, trợn mắt nhìn cửa sổ xe đóng lại!!

Tình Địch anh muốn vứt bỏ bản chóa ư??!!

Vì sao, bản chóa vẫn chưa đủ tốt ư??

Bản chóa... hu hu hu hu.

Tôi chạy đến cào cửa xe, cửa xe lại mở ra lần nữa.

Tôi ngã ngửa trên mặt đất.

"Mày làm gì đấy?"

Tình Địch liếc nhìn vết xước trên cửa xe, chọt chọt cái bụng nhỏ phủ lông trắng của tôi.

"Hu hu hu..."

Anh không càn bản chóa nữa, tôi bắt đầu thút tha thút thít.

Tình Địch lẳng lặng nhìn tôi dụi mắt, sau đó ôm tôi lên.

"Cũng đâu phải thật sự không cần mày, dù sao cũng nuôi lâu thế rồi."

"Gâu gâu gâu ẳng!"

Vậy cũng không được đùa kiểu này chớ!

Dù có làm chó, đời này tôi cũng không thể bị bỏ rơi lần nữa.

Chỉ có tôi được quyền vứt bỏ anh, biết chưa hả sen xúc kít!

Tình Địch ôm tôi đi về phía trước vài bước, dưới chân núi trước mặt là rừng xanh.

Không biết Tình Địch lái xe đến nơi đây từ lúc nào.

Tôi gãi gãi tay người ấy.

Đây là đâu?

Tình Địch lại hiểu sai ý, người ấy vuốt lưng cho tôi.

"Về sau dù không thể nuôi mày được nữa tao cũng sẽ giao mày cho một người đáng tin cậy, yên tâm đi."

Hừ! Nói bậy gì đấy!

Bản chóa là cái loại sẽ tùy tiện đổi con sen thế sao?

Cho dù anh làm gì...

Tôi cũng sẽ ở lại!

"Đàn anh, anh đến rồi à?"

Tình Địch gọi một cuộc điện thoại.

"Đúng vậy, em đang ở nơi có thể nhìn thấy."

"Dù có thế nào, nhất định phải đưa anh ấy ra ngoài."

'Nhờ anh...'

"Ừm, dừ sao thì em cũng không nên nói như vậy... dù gì anh ấy cũng là người thân của anh... Vâng, hi vọng anh sẽ thành công."

Trong lúc Tình Địch nói chuyện tôi nhìn dưới chân núi, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen thuộc.

Ê! Cái đám nóc nhà kia!

Không phải là cái khu du lịch gì đó à?

Tình Địch chạy tới nơi này làm gì?

Tôi đặt chân trước lên vai người ấy, Tình Địch nâng tôi lên.

"Tiểu Hạch Đào, ngoan một chút, chúng ta ở đây đợi một người, gặp xong rồi đi về."

"Gấu!"

Tôi nghe lời nằm trong lòng Tình Địch.

Hì hì, hiếm khi Tình Địch ôm bản chóa như vậy.

Không biết lại đợi bao lâu, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi.

Tôi thè lưỡi.

Mẹ bà nóng quá, Tình Địch, sao anh cứ đứng ngu người ở cái chỗ này thế!

Tình Địch lại không cảm nhận được gì, người ấy vẫn nhìn về phía khu du lịch, không hề động đậy.



"Gâu!"

Tôi muốn nhắc nhở người ấy cẩn thận say nắng.

"Nóng lắm à, mày vào trong xe đi."

"Gâu!"

Tôi lập tức từ chối.

Bản chóa tình nguyện nóng trong lòng Tình Địch!

Tình Địch vốn định ném bản chóa đi, thế nhưng tôi lập tức níu lấy vai người ấy.

"Lông mày cũng dầy lắm."

Lúc trước anh còn khen bóng loáng đấy!

"Hoặc là vào trong xe, hoặc là tự đứng."

Hừ.

Tôi lập tức buông móng vuốt ra ngoan ngoãn đứng bên chân người ấy.

Chuông điện thoại di động lại vang lên.

Tình Địch cuống quít bấm nghe.

"Đàn anh!"

"Đưa ra ngoài rồi."

Chắc là đụng phải nút mở loa ngoài, giọng của người bên kia như trút xuống.

"Tốt quá!"

Mắt Tình Địch xúc động đỏ lên.

"Anh ấy có khỏe không?"

"Bác sĩ nói vẫn còn dấu hiệu sinh tồn, nhưng không lạc quan lắm. Anh sẽ đưa cậu ấy ra nước ngoài điều trị."

"Em muốn gặp cậu ấy không, tối nay là bay rồi."

Tình Địch trầm mặc, vẻ mặt người ấy lúc này rõ ràng là rất muốn gặp nhưng tay cầm điện thoại lại nắm chặt đến nổi gân xanh.

"Em còn nhiệm vụ, không tiện... Đàn anh, không tỉnh lại cũng được, chỉ cần anh ấy còn sống."

Tình Địch nói như đang khẩn cầu.

"Văn Khương, em quá cố chấp, chính cậu ấy chưa chắc đã muốn sống... Bác sĩ sẽ cố gắng hết sức, em cũng chuẩn bị việc của mình cho tốt!"

Nói xong bên kia liền cúp điện thoại.

Meo meo meo?

Bản chóa cảm thấy lượng tin tức quá lớn, đầu óc không load được!

Nên là người bên kia không phải Tu La tràng hả?

Ra là Tình Địch thích người như vậy, nghe vào, có vẻ sắp chết rồi...

Tình Địch đột nhiên đi về bên cạnh mấy bước.

Tôi vội vàng đuổi theo.

Trên đường cái dưới chân núi có hai chiếc xe xuất hiện, một đen một trắng.

Màu trắng là xe cấp cứu.

Xe chạy rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tình Địch ngơ ngác nhìn về hướng đó, rất lâu cũng không hề động đậy.

Nếu đã muốn gặp như vậy, sao lại chỉ đứng ở chỗ này?

Nhưng được Tình Địch yêu đến như vậy...

Người kia nhất định rất hạnh phúc...

Tình cảm vừa cố chấp lại thắm thiết đến như vậy là thứ tôi đã từng rất mong muốn có được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.