Chương trước
Chương sau
"Tiểu Hạch Đào, tỉnh lại thì ngoan ngoãn đợi tao, tao sẽ tới đón mày."

Trong lúc buồn ngủ giọng Tình Địch như có như không.

Khuôn mặt người ấy ngày càng mờ nhạt.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nhắm mắt lại không còn thấy gì.

Ừm...

Không phải là đi máy bay à?

Đi máy bay thì cho bản chóa uống thuốc làm gì?

Cũng sẽ không bỗng nhiên nói tiếng người đâu!

Bản chóa nghe lời như vậy còn có thể chạy hay sao?!

Cũng không phải tôi không chạy được.

Đúng vậy, khi tôi biết Tình Địch muốn gửi vận chuyển mình bằng máy bay...

Tôi đã phản kháng kịch liệt.

Mấy lần suýt chút nữa đã thoát khỏi ma trảo của người ấy.

Tình Địch hết cách thương lượng hay là đưa tôi cho Tóc Đuôi Ngựa chăm.

Nhưng khi nghe được giọng của Biến Thái truyền ra từ trong điện thoại.

Tôi quyết đoán từ chối.

Suy nghĩ trong chốc lát...

Tình Địch đột nhiên nói không đi nữa.

Còn bất ngờ cho tôi thêm một bữa ăn.

Bản chóa ngây thơ, ăn đến là vui vẻ!

Không ngờ lại bị bỏ thuốc, vấy bẩn rồi!

Tôi nhàm chán ôm đầu.

Không biết trùm cái gì lên đầu, khắp nơi toàn là mùi của Tình Địch.

Điều này làm tôi yên tâm hơn một chút.

Được rồi, tôi ngủ tiếp đây.

Chờ chút nữa nhớ đến đón tôi.

Vừa mở mắt ra bản chóa liền phát hiện mình đang nằm ghé vào đùi Tình Địch, còn có một cánh tay đang đặt trên lưng.

"Hu... Ẳng!"

Tôi kêu lên kéo tới tầm mắt của người ấy.

"Tỉnh? Mày là heo hay chó thế hả, tao đến đón mà mày còn ngủ."

"Gâu gâu gâu!!!"

Tối như vậy!

Bản chóa không ngủ thì còn làm gì nữa? Anh là đồ con sen vô tình!

"Được rồi, còn làm ồn nữa là ném mày xuống."

Hừ, chỉ biết uy hiếp bản chóa.

Nhưng...

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Bầu trời ban ngày xanh thẳm.

Mái nhọn, tường đỏ.

Vội vã bám lên cửa kính tiếp tục nhìn.

Ối... người kia là tóc vàng.

Không đúng, ai cũng như thế hết!!!!

"Gâu gâu gâu ẳng."

Tôi quay đầu kêu to với Tình Địch.

Đệt, Tình Địch, anh lừa bán tôi đến cái chỗ nào thế này!

Bản chóa là một bé cún ngoan ngoãn yêu nước tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học, thề không bao giờ ra nước ngoài!!

Lúc này tài xế đằng trước nói một câu gì đó.

Tôi vội vàng cảnh giác nhìn sang, cũng là một người nước ngoài!

Tình Địch trả lời, người kia liền nở nụ cười.

À, kỳ thị bản chóa nghe không hiểu à?

"Gâu gâu gâu!!"

Vậy anh có hiểu bản chóa đang nói gì không, đồ ngốc!

"Đừng sủa nữa, ồn quá."

Tình Địch bóp miệng tôi lại.

Tôi chỉ có thể tủi thân nhìn người ấy.

Tình Địch đối diện với tôi một hồi, cuối cùng vẫn buông tay.

"Chưa ra nước ngoài bao giờ à Tiểu Hạch Đào!"

Hừ! Anh đang cười nhạo bản chóa đúng không? Tôi lườm người ấy.

"Tao đã sống ở đây nhiều năm, nếu có thời gian sẽ dẫn mày đi chơi."

Tình Địch muốn đưa tôi đi chơi!

"Gấu!"

Tôi chống chân trước lên ngực người ấy rồi điên cuồng dụi đầu.

"Cho nên giờ thì câm miệng đi, không thì... ném mày vào thùng rác."

Giọng nói của Tình Địch thay đổi, lạnh lùng vô tình.

Á à...

Sớm đã nhìn thấu anh, đồ đàn ông thay lòng đổi dạ!

Bản chóa cười nhạt, lại nằm xuống cửa sổ xe.

Ra nước ngoài chơi một chuyến nhất định bản chóa phải chụp thật nhiều ảnh.

Há há.

Cảnh đường phố bên ngoài tựa như chương trình du lịch.

Bức tường đỏ bị bao phủ bởi những cây dây leo.

Cửa kính thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng.

Những con kênh ven đường quanh co gợn sóng.

...

Đẹp ơi là đẹp.

Nhưng bản chóa không hiểu mấy chữ tiếng Anh trên bảng hiệu.

Nếu đi lạc ở đây không phải là xong đời rồi sao?

Tôi rùng mình cọ cọ cánh tay Tình Địch.

"Sao thế?"

"Ẳng..."

"Sợ à?"

"Gừ!"

"Không sao, tao sẽ cất mày vào trong két sắt, ai cũng không tìm được."

Tình Địch trấn an vuốt đầu tôi.

"Gâu!"

Tôi đập rơi tay người ấy.

Tài xế phía trước nói câu gì đó.

Tình Địch quay lại bắt chuyện với hắn.

Ơ... quen nhau à?

Dù sao bình thường Tình Địch sẽ không làm người khác bẽ mặt khi ở bên ngoài.

Tôi chăm chú nhìn người trước mặt.

Người kia vẫn đội mũ, tóc xoăn xõa trên vai.

"Tiểu Hạch Đào, tất cả mọi người đều nói mày rất thông minh."

Hú!!! Bản chóa không phải mấy con chó ngốc tầm thường đâu!

Tôi kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Ở đây có một bộ phim hoạt hình tên là Thám tử Reid, chó trinh sát trong đó vô cùng thông minh nên tao cảm thấy chó nghe hiểu tiếng người cũng không có gì lạ."

Tình Địch nhìn tôi sâu xa.

Ừ hứ...

Anh nghĩ bản chóa là cái gì chứ?

Còn phải phải là một con chó ngốc nghếch sao?

"Mày lố quá rồi đấy."

Tình Địch chọt chọt lên mũi của tôi.

"Âu ~~"

Tôi nằm gục xuống đùi tình địch.

Tay người ấy như có như không vuốt ve mấy sợi lông tơ trên lưng của tôi.

"Sợ gì, tao còn ném mày đi được chắc?"

"Tao sẽ bảo vệ mày."

"Gấu!"

Xe dừng lại ở bên ngoài một tòa nhà màu vàng.

Tình Địch mở cửa đi xuống.

Tôi vừa định đuổi theo người ấy đã chặn cửa xe lại.

"Đây là bệnh viện, chó không được vào."

"Ấu ấu..."

Thế bản chóa phải làm sao bây giờ?

"Mày đợi trong xe với Auer đi."

Người ấy ra hiệu cho người trên ghế tài xế.

"Gâu!!"

Tình Địch, sao anh có thể tùy tiện giao tôi cho một tên đàn ông lạ không quen biết.

Anh không biết bản chóa người gặp người thích à!

Tình Địch thẳng tay đóng cửa lại rồi vội vã rời đi.

Hừ, tôi hẳn là nên vui, anh tin tưởng bản chóa thế cơ mà...

"Há há..."

Mọe bà! Ai cười đấy!

Tôi phòng bị trừng mắt lườm.

Vai Rộng trêu ghẹo cười một cái với bản chóa.

Mặt hắn bị che khuất dưới vành mũ không nhìn rõ.

Đống tóc xoăn lại run lên một cái.

Giời ơi!!! Tình Địch mau quay lại đây, bản chóa gặp phải biến thái rồi!

"#××#+~"

Ngại quá, bản chóa không hiểu cái đống ngoại ngữ của anh.

Tay tôi không ngừng gõ lên cửa kính, lại dùng ánh mắt hù dọa hắn.

Bản chóa rất hung dữ! Anh mà qua đây... sẽ sẽ sẽ đm anh! Anh đừng có tới.

Anh còn dám xoa đầu bản chóa??

Hức hức hức.

Tình Địch mau tới cíu tui, bụng nhỏ của bản chóa cũng bị sờ soạng.

Tui đã không còn là một con cờ hó trong trắng nữa rồi.

Mệt mỏi quá.

Tôi bày ra dáng vẻ như cá chết, nghe nói như vậy có thể làm giảm ham muốn của người khác.

Quả nhiên Tóc Xoăn đã dừng tay lại.

"Gâu!"

WTF?

Anh học tui?!

"Gâu!"

Tôi nhịn không được mở to mắt nhìn anh ta.

Tôi lập tức kích động.

Mẹ ơi, bản chóa có cảm giác muốn yêu rồi!!!

Bản chóa, bản chóa sẽ đổi cho anh một cái tên thần bí mỹ lệ làm rung động lòng người, lại sạch sẽ như biển.

Đôi Mắt Xanh Mênh Mang. (蓝汪汪 là một màu xanh sống động, trong vắt sạch sẽ như nước.)

Ờm, gọi tắt là Lam Gâu Gâu là được.

Dáng người Lam Gâu cao to nhưng tuổi không lớn.

Da người phương Tây siêu trắng, trên mặt có tàn nhang, tóc xoăn rũ xuống dài đến quai hàm, vô cùng đẹp!

"Gâu ~"

Tôi có hơi nhộn nhạo đáp lại.

"Gâu gâu gâu ~"

"Gâu!"

"Gâu gâu gâu ẳng!"

"Gâu!"

Tôi nghĩ có lẽ Lam Gâu Gâu là thằng ngu!

Hào hứng học sủa với tôi như vậy làm gì, anh có thể vượt qua khoảng cách giống loài để hấp dẫn sự chú ý của tôi chắc?

Trong lòng tôi có chút tiếc nuối, an ủi vỗ vỗ đầu anh ta.

Sau đó lại bị điên cuồng vuốt ve một trận.

"Gâu gâu gâu!!!"

Mau dừng tay! Lông của bản chóa rối hết rồi!

"Hé hé."

Anh ta nhếch môi cười.

Cô nam quả chóa lại còn ở cùng một xe.

Nhất là người này còn đang mơ ước bản chóa.

Bản chóa quyết định.

"Hú hú ~~"

Tôi chỉ móng vuốt ra ngoài xe.

"Gâu."

Lam Gâu Gâu gật đầu sau đó ôm tôi xuống xe.

Nghe mùi không khí tự do tôi suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng.

"Gâu."

Tôi ngọ nguậy muốn xuống đất.

Lam Gâu Gâu lại giữ tôi không chịu buông tay.

"Áu..."

Tôi nhìn anh ta chăm chú.

Anh ta một tay ôm lấy tôi, tay kia thòng qua cổ buộc một cái xích chó dài.

Haiz, sao ai cũng muốn dùng sợi dây này để buộc bản chóa lại vậy.

Bản chóa là kiểu có thể để người ta được như ý sao?

Tôi nỗ lực mạnh mẽ đột phá.

...

Quên đi.

Thật ra nằm trong vòng tay Lam Gâu Gân ngắm cảnh cũng không tệ.

Dù sao anh ta cũng cao như vậy.

Đây là bệnh viện?

Tôi thấy giống như một khu dân cư hơn, thậm chí còn có hai ông cụ đang đánh cờ.

Những mái nhà lấp ló sau những khoảng xanh biếc.

Cây cối và khóm cây đều được quy hoạch tốt.

Có vẻ Lam Gâu Gâu rất quen thuộc với nơi này.

Gặp ai cũng chào hỏi.

Hừ! Anh chào hỏi của anh đi, mắc cái giống gì cứ cầm tay bản chóa vẫy vẫy thế!

Đi tới bên ngoài tòa nhà màu vàng, có mấy người cả nam lẫn nữ mặc áo bác sĩ đứng bên ngoài.

Lam Gâu Gâu vui vẻ đi tới.

Bản chóa chịu một trận tàn phá.

Có lẽ là vì đông người, cuối cùng bản chóa cũng được đặt xuống.

Chạy!

Nhưng tôi không dám chạy, nhỡ đâu lạc đường.

Bản chóa bán được cao giá lắm đấy!

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống đất vẫy đuôi.

Chị gái tóc vàng mắt xanh cũng ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Cô ấy vươn tay ra với tôi.

Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chơi đùa với cô ấy một chút!

Chị gái nắm móng vuốt của tôi vui vẻ nói chuyện với mọi người xung quanh.

Cuối cùng mỗi người đều chơi trò tay phải tay trái với tôi một lần.

Mấy người nhàm chán quá, thật đóa.

Đang chơi vui tiếng mở cửa vang lên.

Ờ, rất tiêu chuẩn...

Thôi, tôi cũng không biết tiếng Anh chuẩn là như nào, có lẽ là xảy ra tình huống khẩn cấp, mọi người vội vàng chạy đi.

"Gâu ~"

Lam Gâu Gâu ôm lấy tôi, còn dùng loại ánh mắt bị lạnh nhạt để nhìn tôi.

Ngại quá, nhiều người thích bản chóa lắm.

Anh phải tự giác ngộ thôi hừ.

Cả buổi trời cuối cùng chúng tôi cũng quay lại chỗ đậu xe.

Tình Địch vẫn chưa về.

Ê! Đến cùng người ấy đang làm gì!

Tôi đột nhiên nhớ lại ngày đó ở bên ngoài khu du lịch.

Nói gì ấy nhỉ?

Ký ức của bản chóa luôn không tốt, chỉ nhớ rõ xe cấp cứu màu trắng.

Lẽ nào người Tình Địch thích ở nơi này.

Tôi nhìn tòa nhà màu vàng, cho rằng rất có thể.

Lúc ở trong nước không thèm gặp, giờ lại chạy ra nước ngoài.

Đúng là tình yêu địch thực.

Sau đó lại phải đợi rất lâu, lâu đến mức Lam Gâu Gâu còn ôm tôi ngồi trên cỏ nghỉ ngơi một chút.

Tôi nhàm chán liếc nhìn đồng hồ đeo tay của Lam Gâu Gâu rồi xém bất tỉnh.

Đây là múi giờ của nước nào?

Anh nói tôi nghe, đã 9h rồi mà sao trời còn sáng trưng như thế!

Bảo sao bản chóa lại có chút buồn ngủ!

Được rồi, tôi không mệt, tôi đói...

Trong lúc Lam Gâu Gâu đút cho tôi một cái xúc xích giết thời gian...

Cuối cùng Tình Địch cũng hiện ra phía sau cửa.

Tôi nhanh chóng ngậm túi rác giấu sau lưng Mắt Xanh.

"Hôm nay mệt rồi, em nghỉ ngơi đi."

Một người đàn ông tiễn Tình Địch đến trước xe.

À há, lại là một anh đẹp trai ~ nhưng hơi lớn tuổi.

Người này khoảng chừng 40 tuổi, mắt phượng hẹp dài, nhã nhặn lịch sự.

Sắc mặt Tình Địch rất không tốt, đôi môi trắng bệch.

"Bình thường cậu ấy không như vậy."

"Bệnh án lúc trước được viết trong nước."

Tình Địch mím môi, ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi.

"Đàn anh..."

Người đàn ông vỗ vai trấn an Tình Địch.

"Cậu ấy sẽ không sao, em mau quay về đi."

Tình Địch lại nhìn tòa nhà màu vàng, lưu luyến không muốn đi.

"Gâu gâu gâu!"

Đến khi Lam Gâu Gâu hủy thi diệt tích túi rác xong tôi đã hào hứng lẻn đến bên chân Tình Địch.

"Em nuôi thật đấy à?"

Tình Địch còn chưa ra tay Đàn Anh đã ôm tôi lên.

Tôi cọ cọ trong lòng Đàn Anh, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái ~

Tình Địch gật đầu.

"Anh còn tưởng Thiệu Nguyên lừa Chris mới nói như vậy, lát nữa em về Gala thấy nó nhất định sẽ rất vui."

Tôi thò đầu ra từ trong lòng Đàn Anh, nhẹ nhàng cào cào cánh tay Tình Địch.

"Áu..."

Anh không ôm tôi à?

"Nó rất thích em."

Đàn Anh vuốt ve đầu tôi.

Tình Địch nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy.

"Tiểu Hạch Đào thích nhất là làm nũng."

Ừ hứ, anh nên cảm thấy vinh hạnh, bản chóa ở bên ngoài lạnh lùng lắm đấy!

"Đàn anh, bọn em về trước."

"Đi đi."

Đàn Anh gật đầu.

Lam Gâu Gâu cũng nhanh chóng quay lại, anh ta phất tay với Đàn Anh sau đó lên xe.

"#×@<%>"

Lam Gâu Gâu xì xồ với Tình Địch.

Hại tôi kinh hồn bạt vía.

Chỉ sợ anh ta bán đứng mình.

Cũng may dọc đường rất an toàn.

Tôi dần yên tâm, chơi đùa rất vui vẻ.

Đến trước khi xuống xe...

Tình Địch vuốt ve bụng tôi, ánh mắt bình tĩnh như nhìn kẻ trộm gà.

"Tiểu Hạch Đào, ăn xúc xích ngon không, lúc trước tao đã nói gì với mày?"

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.