Ơ? Tình Địch và Người Yêu của tôi đâu? Tôi đến gần mấy nơi có nhiều người nhưng vẫn không tìm thấy.
Chẳng lẽ lại chạy đi yêu đương vụng trộm?
Không được!
Tôi xoa tay chuẩn bị xông vào phòng của người yêu.
"Chó của ai..."
Lúc này có người đứng bên cạnh tôi thì thầm một tiếng rồi nhanh chân đi lên tầng.
Anh! Anh đứng lại đó cho tôi! Sao anh có thể tới đây hả?
Tôi đuổi theo bóng người vừa biến mất nhanh chóng.
Nếu tôi không nghe nhầm và cũng không nhìn nhầm vậy đó hẳn là một người quen của tôi.
Một người bạn có quan hệ không tệ khi còn ở trong công ty.
Nhưng không đúng, sao anh ta có thể tới bữa tiệc này?
Không phải là cũng nhảy vào hố lửa đấy chứ?
Tôi đánh hơi đuổi theo anh ta.
Những lúc thế này mũi chó quả thật dùng khá tốt!
Tầng hai là phòng làm việc, phòng khách và một số phòng khác, còn có một cây cầu nối hai hành lang với nhau.
"Em rất xin lỗi vì đã kéo anh vào mảng tối của nhà họ Vu."
Khi đi ngang qua phòng khách tôi nghe được tiếng của Người Yêu.
Tai chó vô địch!
"Không ngờ lại là tình huống này, như vậy là phạm pháp!"
Giọng điệu Tình Địch đắn đo vừa phải, biểu đạt rất tốt sự kinh ngạc và lo lắng.
"Chỉ cần không bị phát hiện thì không phải là phạm pháp."
Nghe được câu này tôi có hơi buồn bã.
Trước đây người yêu của tôi không như thế này.
Tôi vẫn nhớ em ấy đã từng rất sợ hãi, nhưng bây giờ lại bình tĩnh đến đáng sợ.
"Tôi, tôi thật sự không thể ngờ."
Tình Địch tiếp tục biểu diễn.
"Văn Khương, anh đừng sợ, tuy rằng mỗi lần tổ chức tiệc mẹ em đều sẽ ghi chép lại nhưng em có cách để xóa thông tin của anh, anh đừng lo lắng."
"Lẽ nào cậu nghĩ tôi chỉ đang lo lắng cho mình?"
Tình Địch kích động cất cao giọng.
Được rồi, bản chóa không nghe nổi nữa.
Tôi quay đầu tiếp tục lần theo mùi của người quen.
Mùi càng lúc càng nồng ở một góc hành lang.
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Bỗng nhớ ra đây là nơi nào.
Đúng lúc này đèn trên hành lang bỗng lóe lên.
Sau đó là một vùng tăm tối.
Nói thật, tôi có hơi sợ.
Dù sao cũng tối lắm, không ai muốn nhớ lại những trải nghiệm không vui đâu.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bóng người nhảy ra ngoài hoàn toàn không để ý đến tôi đang dựa vào tường.
Người quen của tôi đi lên cầu, trông có vẻ như muốn sang phía đối diện.
Tôi lén lút đuổi theo phía sau.
Nhưng anh ta muốn làm gì?
Tòa nhà phía sau là tòa nhà phòng ngủ.
Chủ nhân và người làm đều ở chỗ này.
Theo lý thuyết cửa thường phải được khóa, nhất là vào những ngày tổ chức tiệc tùng như thế này.
Thế nhưng người quen của tôi lại vào bên trong rất thuận lợi.
Hắn trực tiếp cà thẻ.
Oh my Chúa! Anh giỏi thế.
Tòa ngủ có hệ thống đèn khẩn cấp riêng.
Tuy rằng u ám nhưng bản chóa khó tránh khỏi bại lộ.
"Cái gì đây? Chó à?"
Người quen của tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi im lặng nhìn anh ta bằng ánh mắt ngây thơ.
"Mau tránh ra."
Anh ta phất tay với tôi.
Vì sao tất cả các người đều trông cậy một con chó sẽ nghe hiểu tiếng người?
Tôi tiếp tục giả vờ không hiểu.
Người Quen hết cách cuối cùng không để ý đến tôi nữa âm thầm tiến vào phòng ngủ của Kính Râm.
Tôi ngồi xổm một bên nhìn anh ta.
Nhưng trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt.
Người Quen móc ra một cái máy tính từ trong quần áo sau đó lượn một vòng quanh phòng rồi dừng lại chỗ modem ở đầu giường.
Sao anh lại điêu luyện như thế? Chẳng lẽ là 007?
Anh ta vẻ mặt bình tĩnh gõ máy tính nhưng lại nhanh chóng nhíu mày.
"Vẫn còn một cái?"
Cái gì cái gì?
Nhưng tôi còn chưa kịp kinh ngạc bên ngoài đã truyền đến tiếng giày cao gót "cộp cộp".
Là Kính Râm, không thể nghi ngờ.
Tôi nhìn về phía Người Quen.
Thực sự là siêu cấp kích thích! Anh định thế nào!
Người quen của tôi cất máy tính dứt khoát đến bên cửa sổ.
Mịe bà! Đây là tầng ba đó!
Nằm úp sấp trên bệ cửa sổ nhìn xuống...
Quả nhiên bên dưới là một khu vườn treo, một mảnh đen kịt.
Không biết bên điện lực làm ăn cái gì mà lâu thế, nhân viên nhà họ Vu mãi vẫn chưa sửa điện xong.
Người Quen của tôi trèo ra ngoài cửa sổ, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu.
!!!! Lẽ nào bản chóa cũng phải nhảy xuống?!!
"Két cạch."
Cửa đã mở.
Đm đm! Tôi vẫn chưa tìm ra lí do để viện cớ! Nói ngắm cảnh? Cũng không thể giả chết được!!!
Ngay lúc cửa mở ra...
Tôi bị xách lên.
Lúc này cái gáy đang bị tóm của tôi không hề khó chịu.
Người Quen giẫm lên cái máng trang trí dưới bệ cửa sổ.
Anh ta thả tôi lên vai không biết đang suy nghĩ gì.
"Sao tự nhiên lại chập mạch? Không lẽ có chuyện gì xảy ra?"
Trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lẽo cứng rắn của Kính Râm.
"Đã cho người đi điều tra, nghe nói là do đường dây đã cũ nên mới xảy ra sự cố. Phòng điều khiển nguồn dự phòng trên tầng hai bị chập điện, ảnh hưởng trực tiếp đến phòng điều khiển chính."
Giọng của người này nghe cũng rất quen, Mặt Lạnh Như Tiền?
"Camera vẫn hoạt động chứ?"
"Không có bất cứ vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi."
Kính Râm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Phòng làm việc... có cử người trông coi không?"
"Lần nào cũng sắp xếp người, một khi xuất hiện dị thường họ đều sẽ lập tức có mặt. Đúng rồi, bị cúp điện thế này không biết nhà kính có bị ảnh hưởng không."
"Không phải còn một đường riêng..."
Giọng nói nhỏ xuống cuối cùng không nghe được nữa.
Nhưng tôi và Người Quen cũng không định nghe tiếp, anh ta cẩn thận vịn tường nhẹ nhàng nhảy xuống.
Tôi đang túm lấy cổ áo của Người Quen cũng lắc lư theo.
Tôi nghĩ cho anh ta đi đóng Spider man cũng không tệ.
Sau khi hạ xuống tôi tự xoa ngực trấn an mình.
Người Quen xác định phương hướng xong lại bắt đầu đi.
Tôi đương nhiên là cũng đi theo rồi.
Anh ta để ý nhìn tôi vài lần.
Đi một đoạn từ vườn hoa sẽ đến được hành lang ở đại sảnh.
"Kệ mày có hiểu hay không, còn theo nữa tao chôn mày luôn đó."
Ê! Hung dữ thế bạn ơi!
Anh không cảm thấy rất có cảm giác an toàn khi bản chóa đi cùng với anh à?
"Ê, cái ánh mắt này của mày là sao? Giận à? Động cái gì giận, giống một người tao quen."
Giận đấy thì sao? Tốt cho tuần hoàn máu biết không?
"Nói với mày làm gì chứ, tao đi đây."
Anh ta sửa sang lại quần áo rồi chuyển hướng sang một hành lang khác.
Đó là sau nhà?
"Tiểu Hạch Đào, sao mày lại ở đây?"
Khi tôi đang nhìn theo Người Quen có người cũng thoáng gặp anh ta.
Dĩ nhiên là Tình Địch ôi chao!!
"Gâu gâu gâu!"
Sao anh cũng ở đây?
Tình Địch vui vẻ ôm tôi lên.
"Tao đi ngắm hoa, kỹ thuật cắt tỉa hoa cỏ ở đây nhìn không tệ."
Tối lửa tắt đèn, ngắm cọng lông trên hoa à?
"Mày không tin hả? Lần sau có cơ hội đưa mày đi xem, trong nhà kính bốn mùa như xuân, có người nói giữa mùa đông cũng vẫn đẹp vô cùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]