“Chư vị thúc thúc, còn muốn giết Tần Ngật không?”
“Như thế nào, ngươi muốn làm gì?”
“Giúp các người giết hắn.”
Ta ngẩng đầu cười.
“Tần Ngật hại Chu gia ta đến như vậy rồi, ta sao có thể không giết hắn?”
22.
Ta là Chu Tuệ.
Ta không phải đồ ngốc.
Lúc trước quan hệ nhị ca và Tần Ngật rất tốt a, hiện giờ sau nhiều năm quay về lại muốn giết hắn, Chu gia ta đã nhiều năm trung liệt lại không thể không lấy cách thức này trở về, ta còn có thể không hiểu rõ nguyên do sao?
Tất nhiên chân tướng so với ta nghĩ còn tàn nhẫn hơn.
Năm đó, trận chiến ở Thiên Hải quan, phụ thân, đại ca, nhị ca cả ba được sắp xếp xuất chinh.
Vốn chính là đại thắng.
Ngày đầu tiên trên đường thắng lợi trở về lại gặp mai phục, tám vạn đại quân toàn bộ bỏ mạng.
Người mai phục không phải ai khác.
Chính là quân đội Đại Tần!
Ta nhắm mắt lại.
Không thể tin nổi, lại có thể tưởng tượng ra cảnh biển máu đỏ tươi.
Có thể tưởng tượng ra được, phụ thân, đại ca, nhị ca, hàng vạn tướng sĩ đắc thắng trở về, lại phát hiện thứ chờ đợi họ chính là cái chết, người thân đau lòng khôn siết.
Trách không được sau khi tướng quân phủ sụp đổ, Tần Ngật cứ thế lấy đi hổ phù.
Bởi vì đây vốn là mục đích cuối cùng của hắn.
“Tần Ngật, hắn phải chết.”
23.
Ta thiết kế một cái bẫy.
Nói cho mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-tue-binh-an/2887432/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.