Dỗ Trình Mộc Qua đi ngủ xong, Trình Cố không về phòng ngủ mà rón rén xuống lầu đến phòng giải trí, ngồi cùng con gấu bông bự chảng trên sô pha, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đen sì đến xuất thần.
Ngày ấy gặp lại, chính trên cái ghế salông này, Tạ Chinh đè lên anh nhìn qua như một con thú đang phát điên.
Mà thực tế Tạ Chinh có sự dịu dàng rất không hợp tuổi, anh vẫn luôn cảm giác được điều đấy.
Hắn dịu dàng như vậy thì tại sao lại phải nói dối thân phận, anh nghĩ mãi không ra.
Năm đó ở tổ hành động đặc biệt, Tạ Chinh nói hắn là con trai công nhân luyện thép, bố mẹ rất túng thiếu. Anh đã quyết định sống cùng Tạ Chinh, thậm chí muốn đưa cha mẹ hắn đến đây, về sau cũng tiện chăm nom. Tạ Chinh làm việc ở Tạ thị, đi chiếc xe bình thường nhất, ở trọ phòng bình thường nhất, anh chưa từng nghi ngờ, cũng chưa từng nghĩ liệu hắn có liên quan gì đến nhà họ Tạ này không. Dù sao họ Tạ cũng khá nhiều nên không thế nói hắn họ Tạ, làm việc ở Tạ thị thì là người của Tạ gia được.
Anh mới biết thân phận của Tạ Chinh không lâu. Xế chiều hôm đó, anh ra ngoài làm chút việc xong ngó thời gian thấy không sớm không muộn, về nhà hay đi cà phê một mình cũng chán, thế là dừng xe gần tòa nhà Tạ thị, định ngồi trên xe chờ Tạ Chinh tan tầm.
Vị trí đậu xe cũng không nổi bật, vậy mà lúc sau anh thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-phu-cung-thuong/2126675/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.