Quách Giải lại hỏi: "Đệ đệ, ngươi trốn không kỹ à, sao bỗng dưng cả thiên hạ đều đang tìm ngươi rồi?"
"Bốn năm trước ta đã đáng chết rồi, khi đó liền có người biết ta đang ở chỗ nào," Lý Đông Thanh nói, "Không chết, ta cũng không chạy."
Quách Giải hỏi: "Sao lại không chạy?"
"Làm sao chạy đây," Lý Đông Thanh ngẩng đầu hỏi hắn, "Ta mười một tuổi, cái gì cũng không có. Chạy cái gì, không muốn tham sống sợ chết."
"À, " Quách Giải minh bạch, "Ngươi chính là không muốn chạy."
Lý Đông Thanh: "Đúng, không muốn."
Lôi Bị nói: "Kỳ thực hình như mọi người đều biết đứa con còn sống của Lưu Vinh ở phụ cận Đại Quận, đây là giang hồ đồn đại, không nghĩ tới là thật."
"Giang hồ đồn đại đều là không có lửa thì sao có khói," Lý Đông Thanh cười một tiếng, nói, "Nào có tùy tiện tới. Ta đoán năm đó là Vương hoàng hậu tìm được ta, giết cha nương ta, nàng không phải cố ý tha ta một mạng, thế nhưng cũng không đến nữa, có thể là cho ta một con đường sống."
"Ngươi có thể lý giải sao?" Quách Giải hỏi Lôi Bị.
Lôi Bị nói: "Không thể, nếu như là ta, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, các nàng đến Lưu Vinh còn giết chết, sao lại tha cho một đứa bé?"
Quách Giải nói: "E rằng vậy thì không phải là Vương hoàng hậu."
"Vậy các ngươi chi bằng hỏi Ninh Hòa Trần một chút xem làm sao mà biết được ta ở thôn Khất Lão." Lý Đông Thanh nói.
Quách Giải: "?"
Ninh Hòa Trần người còn chưa tới, âm thanh đã đến trước, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153890/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.