Hôm thứ hai khi Kỳ Đông đến công ty, phòng thị trường đã loạn thành một đoàn, một nửa chỗ ngồi bỏ trống, nửa còn lại gà bay chó chạy, giấy bay tứ tung, điện thoại không ngừng đổ chuông, mỗi người đều đang luống cuống tay chân tiếp điện thoại, tìm kiếm văn kiện, hoàn toàn không còn cảnh tượng trật tự hồi trước. 
“Chuyện gì đây?” Kỳ Đông hỏi Tống Kiệt mới vừa cúp điện thoại. 
Tống Kiệt ngẩng đầu vừa nhìn thấy là hắn, lập tức bày ra một bộ mặt khóc tang, "Ca ca à, anh tới rồi, chẳng lẽ khách hàng của anh không tìm anh sao?" 
Y vừa nói xong, máy bàn trên bàn Kỳ Đông liền vang lên, Kỳ Đông nhìn thoáng, không tiếp. 
“Tôi nói cho anh nghe,” Tống Kiệt tiến sát lại, "Còn nhớ lần trước kể cho anh vụ sản phẩm mới không đạt chuẩn, người bên bộ phận nghiên cứu phát triển bị tổng giám đốc giũa cho một trận không?” 
“Ừm.” 
“Tám mươi phần trăm người bên bộ phận nghiên cứu phát triển sáng nay đều đưa đơn xin từ chức, muốn nhảy qua công ty đối thủ, còn nữa,” Tống Kiệt che miệng, “Nghe nói bọn họ đã lén đưa sản phẩm mới cho đối phương để biểu đạt lòng trung thành từ lâu, hiện tại đã đưa vào sản xuất rồi, anh nói coi có đáng trách không?” 
Kỳ Đông nghe vậy khẽ nhíu mày. 
"Tin tức này vừa sáng nay đã truyền ra, bây giờ khách hàng đều yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng trước đó,“ Tống Kiệt dùng cằm hất về cái ghế trống gần đó, “Về phương diện này không thể bỏ qua công lao của đám con cháu* kia, ba hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-ha-dich-luyen-nhan-duoi-chan-nguoi-yeu/1829650/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.